[Harry Potter Đồng Nhân] Yêu Ngươi Đã Trở Thành Thiên Tính

[Harry Potter Đồng Nhân] Yêu Ngươi Đã Trở Thành Thiên Tính - Chương 29:  em đến tìm anh




Tuy là nói như vậy, nhưng cậu biết đi tìm Sev thế nào đây? Harry buồn bực rảo bước trong phòng, bên tai hồi tưởng lại những lời cụ Dumbledore nói.



“Harry, nếu linh hồn Severus còn tồn tại, như vậy sau khi các trò trở thành bầu bạn, linh hồn của các trò sẽ tương liên, nhưng vấn đề hiện tại là, linh hồn Severus có thể không tồn tại ở nơi chúng ta biết đến.” Ánh mắt cụ Dumbledore lóe sáng.



“Là sao ạ, Hiệu trưởng?” Harry cảm thấy niềm hi vọng của mình cứ như bị che phủ bởi một tầng bóng ma.



“Thật xin lỗi, Harry, đến nay ta chưa rừng gặp qua loại chuyện này, có lẽ...”



Harry không hỏi tiếp câu sau của ông cụ là gì, nhưng, trong đầu cậu mang máng nghĩ tới một việc, Amy Clinton, làm nhà tiên tri, hẳn cô ta biết điều gì đó!



Hogwarts đắm chìm trong vui mừng, mọi người cũng không còn cần Kẻ Được Chọn nữa, Harry hiếm khi bị đám người coi nhẹ, lập tức đi vào toà tháp Ravenclaw, sau khi trả lời câu hỏi của bức tượng đá thì đi vào. Trong phòng sinh hoạt chung chỉ có đơn lẻ vài học sinh, hơn nữa mỗi người một quyển sách, Harry đến cũng không có nhiều người chú ý.



Harry hỏi qua một học sinh, sau đó xác nhận được chỗ Amy Clinton đang ở.



“Phòng học Độc Dược? Vì sao cô ta ở đó? Mấy ngày nay không phải được nghỉ để ăn mừng thắng lợi sao?”



Cô bé mãi vùi đầu vào quyển sách kia bấy giờ mới dừng lại, mê mang ngẩng đầu. “Àh, Clinton luôn hành động kỳ quái, mình cũng không rõ lắm.”



Harry phẫn nộ rời khỏi toà tháp, chạy tới phòng học Độc Dược.



“Phù phù!” Dừng trước cửa phòng học, đợi cho hơi thở ổn định lại, Harry mới cẩn thận đẩy cửa đi vào. Ha! Quả nhiên ở trong này. Cô gái trong phòng học đưa lưng về phía cậu, không biết đang làm gì, Harry đột nhiên có toan tính, thật cẩn thận trốn ở sau bàn, muốn xem xem cô ta đang làm gì.





Khóe môi của Amy Clinton không thể che giấu ý cười, trong miệng thì thào: “Giáo sư, tuy em có lỗi với thầy, hại chết thầy, bất quá, nhanh thôi, rất nhanh em sẽ tìm đến anh, trước khi con tiện nhân kia gặp anh.”



Vừa nghe xong, máu nóng trong đầu Harry bốc lên, tiếng va chạm với cái bàn đã đánh thức Amy đang đắm chìm trong vui sướng.



“Ai?!”




“Clinton! Cô nói Sev có phải do cô hại chết hay không?” Khoé mắt Harry gần như muốn nứt ra, ngọn lửa bên trong làm Amy Clinton khủng hoảng, nhưng khi nhìn đến trận pháp dưới chân lại cười ra tiếng.



“Ha ha! Là tao thì sao? Còn không phải do thứ tiện nhân như mày! Nếu không phải mày tránh thoát lời nguyền Avada kia, nếu không phải mày, giáo sư làm sao lại chết?”



Vẻ mặt điên cuồng của cô ả khiến Harry cảm thấy bất an.



“Cô ở đây làm gì? Thứ kia là gì?” Harry tạm thời áp chế dục vọng muốn giết ả đàn bà này. Chỉ thấy ánh mắt Amy chợt tắt, trong đôi mắt đồng dạng là màu xanh biếc ấy giờ phủ kín màu đen. Không trả lời vấn đề của Harry, biểu cảm và thanh âm có chút mờ mịt.



“Mày có biết tao thương anh ấy cỡ nào không? Từ khi tao biết được mình đã tới thế giới này, liền quyết định muốn cứu lấy giáo sư Snape, người mà đáng lẽ phải tang mạng, sau đó khiến anh ấy từ từ thấy tao tốt, rồi yêu tao. Nhưng,…” Cô gái điên cuồng nhìn về phía Harry, “Đồ tiện nhân, mày đã phá hư hết thảy, ha ha, may mà tao ở khu sách cấm tìm được câu thần chú này.”



Harry theo ánh mắt của cô nhìn đến trận pháp trên mặt đất, “Nói cho mày biết cũng không sao, tao nhân lúc giáo sư không chú ý đã lấy được tóc của anh ấy, mà trận pháp này cộng với sợi tóc kia, tao sẽ có thể quay ngược thời gian, còn mày! Đi chết đi!”



Harry vẫn luôn đề phòng đứa con gái điên cuồng trước mắt này, cho nên thực dễ dàng liền tránh thoát một thần chú.truyện boylove hay




“Petrificus Totalus!” Ánh đỏ lóe lên, Harry thuận thế lăn đến bên ma pháp trận.



“A! Đã đến giờ, cút cho tao. Avada Kedavra!”



Harry nghe thấy câu ‘Đã đến giờ’, trong đầu không kịp nghĩ gì lại lăn sang bên cạnh, mạo hiểm tránh thoát chú ngữ. Harry cảm thấy thân thể chợt ấm áp, chung quanh lại xuất hiện một vòng sáng trắng dịu dàng, trong mơ hồ, cậu nhìn thấy vẻ mặt không thể tin của Amy.



“Không có khả năng! Trận pháp này cần đến huyết thống ràng buộc, làm sao mày có thể có?” Phun ra một búng máu, cô ngã xuống bên chân Harry, người đang dần biến mất. Trước khi nhắm mắt lại, cô mơ hồ nghe thấy “Bởi vì tôi có con của Sev...”



Một trận ma pháp dao động mạnh mẽ khiến cụ Dumbledore cùng với mấy vị giáo sư lần lượt tiến vào phòng học, nhưng khi họ đến, trước mắt chỉ còn thi thể nằm trên mặt đất của Amy Clinton với hai mắt trợn to, vẻ không cam lòng, hộc máu mà chết.



Trong sự hoang mang của các giáo sư, cụ Dumbledore đầu tiên là đi đến bên cô gái, vung lên một câu thần chú. “Là do sự phản thệ của ma pháp thất bại.”




“Merlin! Đây là cái gì? Kính mắt, là Harry Potter! Ta nhận ra nó.”



Ngay khi mọi người rối loạn, khóe miệng cụ Dumbledore giương lên một nụ cười khó lường.



Năm 1980, Anh quốc.



Độc Dược đại sư trẻ tuổi đang buồn bực đi qua đi lại trong ngôi nhà ở đường Spinner’s end, hắn trong lúc vô tình mà nghe được lời tiên đoán của ả đàn bà điên kia, trên gương mặt của thanh niên Snape là do dự và vui sướng, hắn hiện tại đã đầu quân vào phe của Voldemort, thế nhưng tính tình của vị đại nhân ấy càng ngày càng tàn bạo làm hắn có một loại dự cảm bất an.




Đi qua đi lại khoảng chừng nửa giờ, ánh mắt Snape chợt tắt, quăng ra một nhúm bột Floo, thanh âm trầm thấp vang lên trong căn nhà u ám.



“Malfoy trang viện!” Ánh sáng xanh lóe lên, người nọ liền biến mất trong lò sưởi.



Cùng lúc đó, Harry ở trong không gian vặn vẹo hệt như đã trải qua mấy thế kỷ, cảm giác choáng váng cùng tư thế như bị treo giữa không trung khiến cậu bất an ôm lấy bụng của mình.



“Mình không nên lỗ mãng như vậy, Gryffindor chết tiệt!”



Nhưng đột nhiên bị hạ xuống cấp tốc làm cậu quên hết những chuyện khác, vài giây qua đi, chỉ thấy cảnh vật trước mắt dần dần rõ ràng, mông cậu vùi vào một mảng mềm mại.



Harry bị đau mà rên rỉ một tiếng, nâng mắt nhìn quanh vẫn là một màn mơ hồ, đến khi dụi mắt cậu mới phát hiện cái mắt kính của mình đã bị rơi lúc nào không biết. Dựa vào tầm nhìn mơ hồ mà đánh giá hoàn cảnh bốn phía. Nếu bảo cậu không hề bối rối thì đó là là dối trá, tuy Harry rất muốn thét lên để biểu đạt nỗi khủng hoảng cùng bất an của mình.



“Có ai không?” Thử gọi một tiếng.



Sau một lúc xác định không có ai, cậu mới đứng dậy, nguyên lai là mình đã rơi lên trên một chiếc giường, cậu hẳn nên may mắn vì mình không bị rơi vào trong núi hoặc trong rừng. Đợi khi bình tĩnh, cậu nhớ tới lời nói vừa rồi của Amy Clinton. Quay ngược thời gian sao? Hiện tại là năm bao nhiêu? Cái chết của cô ta khiến cậu khoái ý mà nhếch môi, nhưng rồi lập tức, hai mắt cậu lại ướt át.



“Sev....”