Edit: Min
Tần Du Đường: "Đây là?"
Tây Ngạn Du để sát vào, nhẹ giọng nói: "Đây là tiểu sủng vật ta nuôi."
Tần Du Đường: "Rất đáng yêu."
Tây Ngạn Du cười: "Đúng không?" Nhưng giây tiếp theo nụ cười biến mất, mày nhíu lại, ánh mắt mất mát, "Nhưng tướng quân không thích."
Tần Du Đường: "A......"
Tây Ngạn Du nhấp môi: "Còn muốn dẫm chết nó."
Tần Du Đường: "Cái gì?!"
Cậu nhìn về phía Quý Dạ Vân, đầy mặt khiển trách.
Tây Ngạn Du vội vàng duỗi tay kéo kéo ống tay áo Tần Du Đường: "Suỵt, đừng để cho hắn phát hiện."
Tần Du đều: "À, được được......"
Quý Dạ Vân: "......"
Tần Hoài Hoang nhìn về phía hai người trộm châu đầu ghé tai: "......"
Tây Ngạn Du: "Ta thật vất vả mới đem được nó ra ngoài, ngươi có thể giúp ta nuôi nó mấy ngày được không?"
Tần Du Đường nhìn Tây Ngạn Du, rồi nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của rùa đen nhỏ......
Lần đầu tiên nhìn thấy Tây Ngạn Du, là bộ dáng có tính tình không tốt, đánh đánh đá đá đám ăn chơi trác táng, giống như con nhím nhỏ táo bạo. Hôm nay gặp mặt, tựa hồ như đang cáu kỉnh với Quý Dạ Vân, có chút trầm mặc cùng buồn bã ỉu xìu, nhưng lại nghịch ngợm râu của thần y. Trông rất ...... Mềm mại...... Đáng yêu.
Tần Du Đường không hề nghĩ ngợi: "Không thành vấn đề."
Nói xong, nhẹ nhàng nhận lấy rùa nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay của mình.
Tây Ngạn Du lưu luyến khẽ vuốt đầu rùa nhỏ: "Tiểu Ngoan, hiện tại cha không có cách nào nuôi con được, tạm thời con đi theo vị bá bá này đi."
Tần Du Đường cười: "Cha? Bá bá?"
Tây Ngạn Du gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, ta nuôi Tiểu Ngoan, ta chính là cha của Tiểu Ngoan."
Tần Du Đường: "Nó gọi là Tiểu Ngoan à?"
Sờ sờ đầu Tiểu Ngoan, nhịn không được cười: "Thật đáng yêu!"
Tây Ngạn Du cũng cười: "Đúng không đúng không?"
Tần Du Đường: "Ừm ừm ừm."
Vân Lâm Quân: "......"
Quý Dạ Vân: "......"
Tần Hoài Hoang nắm chặt chén trà, giống như không thể tưởng tượng được tên ngốc này là đệ đệ của mình.
Đệ đệ, ngươi tỉnh tỉnh! Ngươi bị trúng tà sao?
Tần Hoài Hoang ho nhẹ một tiếng.
Tây Ngạn Du ngước mắt nhìn hắn một cái, lập tức cúi đầu, cọ đến bên người Vân Lâm Quân, cầm lấy đôi đũa, xem xét bàn đồ ăn trong chốc lát, gắp một miếng nấm bỏ vào trong miệng nhai mà không biết mùi vị gì.
Tần Du Đường thấy Tây Ngạn Du không phản ứng mình, liền yên lặng đem rùa nhỏ cẩn thận cất vào ống tay áo, ai oán nhìn ca ca một cái.
Tần Hoài Hoang: "......"
Không bao lâu, dưới lầu có một thư sinh đàm luận hay khiến cho toàn bộ sảnh đường reo hò, Tần Hoài Hoang bị hấp dẫn qua.
Tần Du Đường hoàn toàn không có tâm tư nghe, chốc lát nhìn Tây Ngạn Du yên lặng ăn cái gì, chốc lát nhìn nhìn rùa nhỏ trong ống tay áo......
Lại một lúc sau, khi ba người khác đều giống như hết sức chăm chú nghe nghị luận dưới lầu, Tây Ngạn Du từ bàn thức ăn gắp một miếng thịt gà, bỏ vào trong tay, trộm đưa cho Tần Du Đường.
Tần Du Đường: "?"
Tây Ngạn Du liếc ống tay áo của hắn.
Ánh mắt Tần Du Đường sáng lên, ngầm hiểu.
Hắn lặng lẽ đem rùa nhỏ ra, lấy miếng thịt kia đút cho nó ăn.
Rùa nhỏ hiển nhiên là đói bụng, ăn rất nhanh.
Tây Ngạn Du cắn một miếng nấm, nhìn thoáng qua, mặt mày hơi cong.
Tần Du Đường vừa lúc ngẩng đầu, nhìn thấy tươi cười kia, sửng sốt một chút.
Đó là một nụ cười rất đơn giản, không trộn lẫn bất luận tính kế cùng tạp chất gì.
Trong hoàng tộc, hắn rất ít khi nhìn thấy nụ cười như vậy.
Cúi đầu nhìn rùa nhỏ, hắn cũng nở một nụ cười.
Một thân nhẹ nhàng.
Tần Hoài Hoang cảm thấy hôm nay đến trà lâu đúng là không tốn công, hắn xác thật nhìn trúng mấy mầm non không tồi, đang chuẩn bị tiến thêm một bước quan sát, liền cảm giác độ ấm xung quanh bỗng nhiên có chút lạnh.
Nhìn Quý Dạ Vân chế tạo khí lạnh, Tần Hoài Hoang theo ánh mắt Quý Dạ Vân nhìn qua, liền thấy Tần Du Đường và Tây Ngạn Du không biết đang làm gì ở kia mà thiếu chút nữa hai cái đầu đụng vào nhau, hắn ho nhẹ một tiếng.
Không phản ứng.
Tần Hoài Hoang lại nhìn thoáng qua sắc mặt của Quý Dạ Vân càng thêm lạnh lùng.
Hai tên họ Tây và họ Tần đang cùng nhau đút cho rùa nhỏ ăn vui vẻ, bỗng nhiên cảm giác được cái gì, vừa ngẩng đầu, liền thấy Tần Hoài Hoang dùng khoé mắt ra hiệu cho Tần Du Đường mà muốn rút gân.
Phốc!
Tây Ngạn Du vội vàng ngoan ngoãn thu tay về, ngồi xong, yên lặng túm mấy sợi tóc sau lưng Vân Lâm Quân, bắt đầu rũ con ngươi thắt bím tóc cho Vân Lâm Quân.
Vân Lâm Quân: "......"
Quý Dạ Vân: "......"
Tần Hoài Hoang đè đè khóe mắt của mình, liếc Tây Ngạn Du, lại trừng mắt nhìn đệ đệ.
Tần Du Đường nhìn khóe mắt ca ca, yên lặng cất rùa nhỏ đi, ngoan ngoãn ăn cơm.
Đang thắt bím tóc, Tây Ngạn Du bỗng nhiên cảm thấy đỉnh đầu rất lạnh, vừa ngẩng, liền đối diện nụ cười như có như không của Vân Lâm Quân cùng cái nhìn lành lạnh của Quý Dạ Vân.
Tây Ngạn Du nhấp môi, trong tay dùng lực một chút.
Vân Lâm Quân cúi đầu, liền thấy bím tóc của mình trong tay Tây Ngạn Du, cảm giác uy hiếp tràn đầy.
Vân Lâm Quân: "......"
Khí thế nháy mắt liền yếu xuống.
Một tay nắm chặt bím tóc của Vân Lâm Quân, Tây Ngạn Du trừng mắt nhìn Quý Dạ Vân, cúi đầu tiếp tục câu được câu không chọn đồ ăn ăn.
Quý Dạ Vân: "......"
Hơn nửa canh giờ sau, mấy người từ nhã gian đi xuống dưới lầu một, Tần Hoài Hoang cùng trò chuyện với mấy học sinh mà hắn chọn trúng.
Quý Dạ Vân và Vân Lâm Quân cũng ở bên cạnh nghe.
Phía sau là quản gia nhìn Tây Ngạn Du từ trong nhã gian đi ra không hiểu sao trở nên ngoan ngoãn, liền cảm thấy có chút không khoẻ.
Còn có một loại dự cảm không tốt lắm.
Chẳng được bao lâu, cách đó không xa bộc phát ra một trận reo hò, đó là những người đi bán nghệ lúc trước.
Tây Ngạn Du tò mò nhìn bên kia, một bên nhìn xung quanh, một bên tiến thêm hai bước để đi ra cửa, lại thiếu chút bị đồ vật không biết ai ném loạn trên đất vướng ngã, Tần Du Đường nhanh tay đỡ người, thấy Tây Ngạn Du vẫn thỉnh thoảng nhìn bên kia, liền ghé sát vào Tây Ngạn Du, nhỏ giọng nói: "Muốn xem cái kia?" Hắn nhìn Tần Hoài Hoang cùng Quý Dạ Vân ở bên cạnh đang trò truyện vui vẻ với các học sinh, "Chúng ta lặng lẽ đi."
Tây Ngạn Du nhìn bóng dáng cao lớn của Quý Dạ Vân, mím môi, có chút do dự.
Tần Du Đường: "Không có việc gì, chỉ là đi ra ngoài chơi một lát, cũng không xa. Dạ Vân muốn trách cứ nói, ta gánh. Đi."
Nói xong, dẫn đầu đi ra ngoài, cười quay đầu chờ Tây Ngạn Du.
Hắn cười so với ánh mặt trời bên ngoài còn ấm áp sạch sẽ hơn.
Tây Ngạn Du bước chân, đi theo hắn.
Quản gia: "......" A này......
Ông nhìn tướng quân nhà mình, lại thấy tướng quân nghiêng đầu nhìn một màn này. Thấy ông nhìn qua, cho ông một ánh mắt nhàn nhạt.
Quản gia: "......"
Đã hiểu.
Tâm tình của quản gia vạn phần phức tạp mà theo ra ngoài.
Hoá ra tướng quân không chỉ có một cái kế hoạch sao?
Aiz.
Tần Du Đường che chở cho Tây Ngạn Du xuyên qua đám người, chen vào hàng phía trên, nhìn nghệ nhân phun lửa.
Bên cạnh là tiếng trầm trồ khen ngợi.
Tần Du Đường nhìn cặp mắt xinh đẹp sáng ngời của Tây Ngạn Du, tràn đầy tò mò, kinh ngạc cùng cảm thán khi nhìn người phun lửa kia, không khỏi cười cười.
"Trước đây, ngươi không thấy qua cái này sao?"
Tây Ngạn Du: "Không có."
Đôi mắt sáng lấp lánh tiếp tục nhìn người nọ phun lửa lần nữa, nhịn không được mà theo mọi người xung quanh cùng vỗ tay.
Đi theo bọn họ lại đây, quản gia: "?"
Là ai lúc trước nhàm chán ngáp tới ngáp lui?
Tiểu tử này thế mà còn có hai gương mặt?
Mỹ nhân vỗ tay tự nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Tần Du Đường nhìn Tây Ngạn Du không chớp mắt, lại rất nhanh thu hồi, một bên nhìn nghệ nhân biểu diễn, một bên thỉnh thoảng trộm ngắm Tây Ngạn Du.
Xem xong bán nghệ, hai người tùy ý đi dạo, lại tiến đến quán bộ vòng lúc trước cách đó không xa.
Tần Du Đường mua một bộ vòng, nhìn lướt qua các món đồ chơi bày biện trên quầy hàng, cười hỏi Tây Ngạn Du: "Muốn cái nào?"
Tây Ngạn Du nhìn thoáng qua, ánh mắt sáng lên, chỉ vào một chỗ không xa không gần, "Muốn cái kia, mèo chiêu tài!"
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, Tần Du Đường tươi cười càng lúc càng lớn, "Được, xem đây."
Nói xong, làm một cái tư thế nhắm chuẩn, ném vòng.
Tròng mắt Tây Ngạn Du gắt gao đuổi theo vòng trúc, mắt thấy vòng trúc từ đỉnh đầu mèo chiêu tài cười tủm tỉm vẫy tay bay thẳng qua, dừng ở trên đất trống.
Tây Ngạn Du: "!"
Tây Ngạn Du trừng lớn đôi mắt, nhìn mèo chiêu tài, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tần Du Đường.
Tần Du Đường thấy bộ dáng thở phì phì của Tây Ngạn Du, ánh mắt xuất hiện từng vụn ánh sáng tắt dần của Tây Ngạn Du, làm bộ làm tịch xoa xoa bả vai của mình: "Ai nha ai nha, sai lầm sai lầm, chờ ta hoạt động một chút."
Tây Ngạn Du vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.
Tần Du Đường hoạt động bả vai xong, thu hồi tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc, làm tốt tư thế, "Nhìn này."
Nói xong, vòng trúc trong tay lại lần nữa bay ra ngoài.
Đôi mắt Tây Ngạn Du đi theo trúc vòng, mắt thấy vòng trúc trúng mèo chiêu tài, lập tức vỗ tay: "Hay!"
Từ trong tay chủ quán nhận mèo chiêu tài, Tần Du Đường cười đưa cho Tây Ngạn Du: "Thế nào, lợi hại không?"
Tây Ngạn Du hiếm lạ vuốt ve mèo chiêu tài trong tay: "Ừm ừm."
Tần Du Đường nhìn mặt nghiêng của Tây Ngạn Du trong gang tấc, càng nhìn càng thấy xinh đẹp, tâm lay động, ánh mắt mê ly chớp một cái, rất nhanh lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, cười hỏi: "Còn muốn cái nào?"
Tây Ngạn Du ôm mèo chiêu tài, lại nhìn thoáng qua, duỗi tay chỉ: "Muốn cái diều kia! Ta còn chưa thả diều bao giờ đâu."
Tần Du Đường: "Được. Chờ có cơ hội, ta mang ngươi đi thả diều?"
"Ừm ừm." Tây Ngạn Du nhìn chằm chằm diều không buông.
Lần này Tần Du Đường làm bộ không trúng năm lần, Tây Ngạn Du khẩn trương ở bên cạnh cổ vũ cố lên, lúc Tây Ngạn Du sắp xoay quanh mới lần nữa ném ra một cái vòng trúc, trúng luôn.
Tây Ngạn Du hoan hô.
......
Chủ quán một bên thu tiền, một bên nhìn Tần Du Đường ngốc.
Thấy vị tiểu công tử xinh đẹp kỳ cục lại mang một người tới, còn tưởng rằng sẽ giống quái vật kia ném trúng 10 cái, không nghĩ tới......
Không tồi không tồi, cái này không tồi.
Ném xong hơn 100 cái vòng, trúng được mười mấy món đồ chơi, Tần Du Đường lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, lại mua 10 cái vòng, hơi hơi hoạt động hoạt động bả vai, cười hỏi: "Còn muốn cái nào?"
Tây Ngạn Du nhìn hắn.
Tần Du Đường năm nay 21, làn da sống trong nhung lụa trắng nõn, mày rậm mắt to, thân cao chân dài, soái khí bức người. Hắn vén tay áo lên, lộ ra cánh tay thon dài hơi gầy, nhưng đường cong cơ bắp rắn chắc, dưới ánh mặt trời xán lạn cười rộ lên, thần thái sáng láng, cực kì hợp với hình tượng sinh viên hệ vận động.
Ở trong một đám than tổ ong đen tuyền có 800 cái tâm nhãn, đột nhiên toát ra một cái bánh kem bơ tuyết trắng vị anh đào ngọt ngào sức sống.
Cũng khó trách Thời Tiểu Chanh thích.
Tuy rằng, cuối cùng phát hiện là dùng thực vật khác làm bơ.
Tây Ngạn Du ôm một đống đồ chơi nghĩ nghĩ, khi chủ quán mang món đồ mới đặt lên quầy, Tây Ngạn Du nhìn thoáng qua, liền thấy được một con rùa đen nhỏ làm bằng đồ chơi, ánh mắt sáng lên: "Muốn cái kia, có thể cùng Tiểu Ngoan làm bạn."
Tần Du Đường theo ánh mắt nhìn qua, cười: "Lớn lên thật đúng là rất giống. Được rồi ~ bắt nó!"
***
Trên trà lâu, Tần Hoài Hoang cùng vài vị học sinh nói chuyện không tồi, đem mấy người mời lên nhã gian lầu 3 tiếp tục nói.
Quý Dạ Vân đi đến trước cửa sổ, đứng nhìn hai người trước quán bộ vòng xa xa, tay nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt.
Vân Lâm Quân bình tĩnh uống trà, một bên vuốt râu thắt thành bím tóc, một bên nhìn tình cảnh trước quán bộ vòng trên mặt nước trà, cười như không cười.
***
Rời khỏi quán bộ vòng, Tây Ngạn Du đem đồ chơi rùa nhỏ đưa cho Tần Du Đường để hắn bỏ vào trong tay áo bồi Tiểu Ngoan chơi, còn mình cầm mèo chiêu tài, những món đồ chơi khác thì đưa cho quản gia có vẻ mặt phức tạp ở phía sau cầm.
Hai người đi đi dừng dừng, đi tới trước quán sủng vật.
Tần Du Đường: "Muốn sủng vật?"
Tây Ngạn Du đem mèo chiêu tài cất vào ống tay áo, tiến lên bế mèo con lên, quay đầu nhìn về phía Tần Du Đường.
Mèo con lông xù xù tuyết trắng cùng Tây Ngạn Du mặt ghé vào cùng nhau, làm cho Tần Du Đường choáng váng bởi song mỹ nhan bạo kích.
Tây Ngạn Du chớp chớp mắt to, "Nhưng mà tướng quân không cho ta nuôi sủng vật."
Quản gia: "......" Cái người lúc nãy đi cùng tướng quân đâu.
Tần Du Đường che ngực, "Ta giúp ngươi nuôi."
Tây Ngạn Du cười cực kì vui vẻ.
Cảm thấy mỹ mãn ôm mèo đi đến quán bán đường hồ lô, Tần Du Đường hỏi: "Muốn ăn cái này không?"
Tây Ngạn Du nhìn đường hồ lô, mắt trông mong gật gật đầu, Tần Du Đường mua hai cây, đưa cho Tây Ngạn Du một cây, bản thân một cây.
Thấy Tây Ngạn Du cắn một ngụm, cười hỏi: "Ăn ngon không?"
Tây Ngạn Du bị chua một chút, nheo đôi mắt lại, nở nụ cười, một bên quai hàm phồng lên nhai nhai, như là một con sóc nhỏ: "Chua chua ngọt ngọt, ăn ngon ( ̄~ ̄)"
Quản gia mặt vô biểu tình.
Ai? Là ai lúc trước nói nhão nhão dính dính vẻ mặt ghét bỏ hả?
Tần Du Đường cười cắn một ngụm, thiếu chút nữa bị chua rụng răng, nhưng kế tiếp là vị ngọt ngào, lại cảm thấy chua vừa lúc, ngọt cũng vừa lúc.
"Ha ha ha ha!" Nhìn bộ dáng Tần Du Đường bị chua làm cho mặt mày nhăn lại, Tây Ngạn Du ha ha nở nụ cười.
Tần Du Đường trừng mắt: "Được lắm! Ngươi là cố ý xem ta ăn chua có phải hay không?"
Tây Ngạn Du lắc đầu chạy nhanh về phía trước, Tần Du Đường ở phía sau làm bộ làm tịch đuổi theo hai bước, mắt thấy Tây Ngạn Du sắp đụng vào người, vội vàng kéo lại, "Cẩn thận."
Quản gia: "......"
Tê!
Ê răng.
Hai người lại đi một đoạn, Tây Ngạn Du ôm mèo có chút trầm, vẫn luôn chú ý Tần Du Đường vội vàng đem đường hồ lô đường ngậm ở trong miệng, vươn tay đưa mèo ra: "Cho ta đi."
Tây Ngạn Du một tay lấy hồ lô đường, một tay đem mèo đưa cho hắn, vừa ngẩng đầu, hai người nhìn nhau cười.
Trà lâu cách đó không xa, Tần Hoài Hoang ngồi mệt mỏi, đứng dậy đi đến bên cửa sổ hóng gió, vừa lúc nhìn thấy một màn như vậy: "......"
Một học sinh trung niên mới trò chuyện cùng hắn thật vui vẻ cũng thấy được, vẻ mặt từ ái cười nói:
"Thật là...... Hai đứa nhỏ vô tư."
Gân xanh trên trán Tần Hoài Hoang đột nhảy ra, quay đầu nhìn người nọ.
Vân Lâm Quân vẫn luôn quan sát mặt nước trà cùng Quý Dạ Vân cũng đứng bên cửa sổ đồng loạt nhìn về phía hắn ta.
Học sinh trung niên: "?"
Tần Hoài Hoang đánh giá hắn ta.
Trách không được tuổi đã hơi lớn, còn tưởng rằng là có tài nhưng không gặp thời, hoá ra là thành ngữ cũng không biết dùng.
Hắn lập tức mất hứng thú, phất tay áo bỏ đi.
***
Trên đường trở về, Tây Ngạn Du chơi đến mệt mỏi, ở trong xe ngựa ngủ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không phát hiện bầu không khí khủng bố trong xe.
Chờ tới phủ Tướng quân, Tây Ngạn Du đi ra khỏi thùng xe, vốn dĩ muốn duỗi tay đặt lên bả vai Quý Dạ Vân để xuống xe ngựa, Quý Dạ Vân lại bỗng nhiên tránh ra, Tây Ngạn Du thiếu chút nữa ngã gặm bùn, cũng may lắc lư ổn định một chút, cũng lập tức thanh tỉnh.
Cậu hừ một tiếng, nhảy xuống xe, đi theo sau Quý Dạ Vân vào trong phủ.
Vân Lâm Quân cũng cùng bọn họ một đường, đi ở bên cạnh cậu, tuy rằng trên mặt treo cười, nhưng không hiểu sao không khí lại có vài phần nguy hiểm.
Trên đường đi về tiểu viện, ba người không hé một lời.
Tây Ngạn Du chơi nửa ngày đã đói bụng, nghĩ xem hôm nay phòng bếp nhỏ làm món ăn ngon gì, chờ lực chú ý từ ăn ngon tản đi, lại phát hiện xung quanh an tĩnh đáng sợ.
Khí áp càng ngày càng thấp, dần dần làm cho người ta có cảm giác thở không nổi.
Quản gia yên lặng cùng bọn họ kéo ra khoảng cách.
Lại đi trong chốc lát, Tây Ngạn Du cảm giác toàn bộ lông tơ dựng thẳng lên, nhấp môi trừng mắt hai người phía trước, dừng bước chân.
Quý Dạ Vân cùng Vân Lâm Quân quay đầu nhìn cậu.
Tây Ngạn Du tiếp tục trừng mắt hai người, chợt quay người lại đoạt lấy đồ chơi từ chỗ quản gia, ném toàn bộ về phía bọn họ.
Hung cái gì mà hung!
Giận!
Này không phải là các ngươi trăm phương nghìn kế, cường kéo ta đi ra ngoài sao?
Ta phối hợp như thế mà vẫn không hài lòng?
Quả thực gây rối vô cớ!
Không thể nói lý!
Hừ!
Hung hăng trừng mắt hai người, sải bước đi qua, một phen đẩy người nọ, đánh đánh đá đá chửi mắng người kia, một con sâu lông đi ngang qua cũng bị Tây Ngạn Du một chân đá bay vào trong bụi cỏ.
Vân Lâm Quân: "......"
Quý Dạ Vân: "......"
__________