Yêu Nghiệt Quốc Sư Cùng Bệnh Mỹ Nhân Tiểu Cá Mặn

Chương 17: Sinh hoạt không dễ, cá cá bán nghệ




Edit: Min

Sao quen thế nhỉ..........

Dung mạo này, khí chất này, xung quanh còn là tướng lãnh xuất thân cao cấp.......

Trời má, tra công số 2.

@@.

Tây Ngạn Du lùi về sau, đóng cửa sổ cái rầm.

Hạt bụi li ti đậu trên cửa sổ bay lả tả xuống.

Quý Dạ Vân: "......"

Lục Thiên Ánh: "......"

Mọi người: "......"

***

Ngày thứ hai, ngày mà định ra Tây Ngạn Du chính thức lên đài biểu diễn.

Lục Thiên Ánh gọi Tây Ngạn Du tới thư phòng.

Nhìn Tây Ngạn Du ngồi ở ghế bên cạnh vội vàng ăn điểm tâm, Lục Thiên Ánh không khỏi cười một cái, nhưng rất nhanh đã thu liễm ý cười.

Gã trầm ngâm một lát, nói: "Buổi biểu diễn lên đài hôm nay hủy bỏ."

Tây Ngạn Du ăn điểm tâm đến đầy miệng, ngẩng đầu nhìn gã, ánh mắt sáng lên.

Lục Thiên Ánh lại cười.

"Có điều." Lục Thiên Ánh dần dần thu ý cười, "Ở biệt uyển có một sân khấu nhỏ, ngươi sẽ trình diện một ít khách quý."

Tây Ngạn Du: "......"

Cậu tiếp tục ăn điểm tâm, uống trà.

Ánh mắt Lục Thiên Ánh từ đầu đến cuối không rời khỏi Tây Ngạn Du, sau một lúc lâu, gã mới bưng chén trà lên, rũ mắt uống một ngụm. Buông chén trà, nhìn nước trà trong suốt, nhàn nhạt nói: "Vốn dĩ, ta không muốn ngươi lên đài, nhưng...... Hôm qua, người nọ là Quý Dạ Vân, danh tướng của Đông Tề quốc. Hắn cảm thấy rất có hứng thú với ngươi."

Tây Ngạn Du ăn điểm tâm uống trà.

Lục Thiên Ánh nhìn cậu một cái, lại nhìn về phía chén trà, ngón tay vuốt ve nó: "Có khả năng hắn sẽ mang ngươi đi cùng."

Tây Ngạn Du uống trà ăn điểm tâm.

"Đáng nhẽ, kế hoạch lúc ban đầu của ta là —— kêu ngươi đến bên người Quý Dạ Vân để thám thính tình báo. Nhưng là......"

Sau khi trầm mặc thật lâu, ngón tay Lục Thiên Ánh dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú nước trà, phảng phất như lâm vào hồi ức xa xăm.

"Ngươi hẳn là biết được thân phận của ta." Gã chậm rãi mở miệng, chủ động vạch trần vết sẹo, nói về sự cô đơn cùng ngược đãi đã trải qua khi còn nhỏ.

Tây Ngạn Du ăn no, chậm rì rì uống trà.

Lục Thiên Ánh giản lược nói xong, khó khăn kéo kéo cổ áo, ổn định cảm xúc, mới nhìn về phía Tây Ngạn Du, "Dựa theo kế hoạch, nếu ngươi có thể thám thính tin tức hữu dụng từ phía hắn, như vậy, ta sẽ mượn cơ hội để lập công trong trận chiến giữa Tây Tần và Đông Tề."

Tây Ngạn Du uống xong một chén trà, tiếp tục rót cho mình chén thứ hai.

Lục Thiên Ánh đứng dậy, đi đến bên người Tây Ngạn Du, "Nhưng, ta đã thay đổi chủ ý."

Giơ tay khẽ vuốt tóc Tây Ngạn Du, Lục Thiên Ánh hồi tưởng lúc cạo trọc một bộ tóc khô khốc của Tây Ngạn Du khi mới gặp.

Hiện giờ, tóc dài đen nhánh, mềm như tơ lụa, là một tay gã nuôi ra.

Người này cũng là——

Của gã.

Áp xao động xuống đáy mắt, ngón tay Lục Thiên Ánh xuyên qua những sợi tóc đen bóng, tiếp tục bình tĩnh nói: "Ta sẽ không cho ngươi vì thế mà mạo hiểm. Nhưng cái kế hoạch này có rất nhiều người nhìn chằm chằm, đã không phải một mình ta có thể làm chủ."

Dừng một chút, gã nói tiếp: "Có điều, ngươi chỉ cần đi theo Quý Dạ Vân hồi kinh thành Đông Tề là được, mặt khác cái gì cũng không cần làm. Quý Dạ Vân có vô số tri kỷ, lại không có một ai ở lâu dài. Chỉ cần chờ đến một ngày hắn ghét bỏ ngươi......"

Thấy Tây Ngạn Du trước sau không ngẩng đầu nhìn gã, Lục Thiên Ánh cúi người, quỳ một gối xuống đất, nửa ngồi xổm ở trước mặt Tây Ngạn Du, đôi tay nắm cánh tay cậu, ngửa đầu ngóng nhìn Tây Ngạn Du, vẻ mặt kiên định:

"Ta sẽ tự mình đi kinh thành Đông Tề—— đón em trở về."

Tây Ngạn Du nhìn gã.

"Ta muốn đi nhà xí."

"Uống nhiều nước."

Lục Thiên Ánh: "......"

Thấy Lục Thiên Ánh không có ý buông tay, tựa hồ như nhất định phải trả lời, Tây Ngạn Du quay đầu nhìn về phía ấm trà, như suy tư gì, "Ta thật sự không nín được. Cái này là trống không đi......"

Vẻ mặt Lục Thiên Ánh biến hóa, thở dài: "Em vẫn không chịu tha thứ cho ta sao? Chuyện Lục Huyền Kỳ...... Là ta sai rồi. Sau lần này, sẽ không bao giờ có chuyện như vậy."

Tây Ngạn Du dậm chân một cái, "Ta thật sự nhịn không được."

Lục Thiên Ánh nhìn cậu, rốt cuộc buông tay.

Nhìn bóng dáng như chạy trốn của Tây Ngạn Du, Lục Thiên Ánh nói: "Ta sẽ đón em trở về."

Tây Ngạn Du đi đến cạnh cửa dừng một chút.

Trầm mặc.

Một lát sau ——

"Rầm." Cửa bị đóng sầm.

Nhìn cửa phòng đóng lại, nhớ lại lúc nãy nhắc đến tên Lục Huyền Kỳ, Tây Ngạn Du liền dậm chân, cùng với sự trầm mặc trước khi đi, Lục Thiên Ánh nhắm mắt lại, rồi mở ra, trong mắt chỉ còn lại sự tính kế lạnh băng.

Chỉ cần Thời Tiểu Chanh ngoan ngoãn cùng Quý Dạ Vân đi về kinh thành Đông Tề, những chuyện khác, gã sẽ tự an bài người ở kinh thành để đẩy mạnh tiến độ.

Họa loạn triều cương Đông Tề, ly gián quân thần Đông Tề.

Lấy dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Thời Tiểu Chanh, không cần em ấy chủ động làm, chỉ cần người khác ở kinh thành, thổi gió ở dưới mắt nhóm quyền quý Đông Tề, liền dễ dàng đạt thành.

Chờ này hết thảy đều kết thúc, gã nhất định sẽ đón Thời Tiểu Chanh trở về.

Ngoài cửa thư phòng, Tây Ngạn Du nhẹ nhàng thở ra.

Cá mặn cũng thiếu chút nữa nhịn không được mà động thủ đánh người.

***

Đêm đó.

Trong một toà uyển biệt được trang trí xa hoa ở hậu viện Xuân Phong Lâu, mọi người đang bận rộn chuẩn bị nghênh đón Quý Dạ Vân.

Một bên chuẩn bị, một bên bát quái vị đại tướng quân này:

"Nghe đồn Quý Dạ Vân này là một người rất thần kỳ, thích nam sắc, quanh năm có mỹ nam bên người, thường xuyên xảy ra chuyện giữa các người tình, còn có tiếng là có mới nới  cũ. Yêu thì nâng trên gối đầu, ghét thì ném xuống vực sâu khôn cùng."

Tây Ngạn Du ngồi ở sau cầm án cách một tầng mành sa, từ trong tay áo lấy ra hạt dưa, một bên lặng lẽ cắn hạt dưa, một bên mùi ngon nghe bát quái, ngẫu nhiên mí mắt trên dưới đánh nhau.

"Xuất thân danh môn, sau đó là hệ khai quốc công thần, tuổi còn trẻ mà đã chưởng quản 30 vạn đại quân, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi......"

"Năm nay vừa mới 25, 12 tuổi tòng quân, 13 năm qua chưa từng bại tích......"

"Nghe nói hắn trị quân cực nghiêm, quân kỷ nghiêm minh, thưởng phạt phân minh, rất nhiều binh lính đều ăn qua quân côn. Nhưng ai bảo đi theo hắn có thể đánh thắng chứ? Đây chính là quân thần bách chiến bách thắng. Rất nhiều binh lính đi theo hắn cùng bộ hạ đều gia quan tiến tước, vợ con hưởng đặc quyền, nghe nói uy vọng ở trong quân cực cao."

......

Tây Ngạn Du cắn hạt dưa: Đã biết đã biết, là đại chiến vương.

Đang nghe vui vẻ, bỗng nhiên đầu bị gõ một cái, Tây Ngạn Du ngẩng đầu, liền thấy Ninh Chiếu không sắc mặt tốt trừng mắt nhìn, sau đó, đoạt lấy hạt dưa trong tay cậu, ném một chiếc khăn tay lại đây: "Nhìn ngón tay bẩn của ngươi xem, có biết cây đàn này quý bao nhiêu không? Lâu chủ bọn họ sẽ lập tức tới, còn không nhanh đi chuẩn bị."

Dứt lời, trừng mắt nhìn Tây Ngạn Du một cái, rồi cất bước rời đi.

Trước khi đi đặt một ly ô mai chua.

Tây Ngạn Du lau lau ngón tay, bưng ly nước lên uống một ngụm.

Ăn hạt dưa hơi nhiều, giọng nói có hơi khô.

Tây Ngạn Du lại uống một ngụm.

Không bao lâu, quyền quý Vĩnh Khê Thành lục tục trình diện, lúc này, bóng đêm đã rất sâu, nếu như là mấy ngày trước, Tây Ngạn Du đã đánh vài giấc ngon lành rồi.

Các khách nhân tiến vào các hàn huyên với nhau, thỉnh thoảng nhìn về phía thân ảnh Tây Ngạn Du đằng sau mành sa.

Cuối cùng, Lục Thiên Ánh cũng bồi Quý Dạ Vân tới.

Tây Ngạn Du nhìn hướng cửa: "......"

Lục tra, cửa của nhà ngươi sao lùn thế, người ta sắp chạm đến đỉnh khung rồi kìa.

Nhìn Quý Dạ Vân thân cao m9, cảm giác áp bách khắp người, Tây Ngạn Du nhẹ nhàng cảm khái.

Nhóm quyền quý Vĩnh Khê Thành đứng dậy nghênh đón Quý Dạ Vân tiến vào, mời hắn ngồi ghế chủ vị, một phen hàn huyên khách sao.

Quý Dạ Vân vẫn một thân Hồ phục màu đen như cũ, đai lưng bằng da màu đen thít chặt ra chiếc eo thon chắc, trường đao bên hông vẫn chưa cởi xuống, chỉ nhìn phẩm chất vỏ đao bất phàm, là có thể suy đoán ra trường đao kia có bao nhiêu sắc bén.

Ống tay áo thêu kim văn hắc đế, cổ tay thon chắc hữu lực được bao bọc bởi vải da. Chân đi đôi ủng chiến, phảng phấn như mang theo ngoại lực có thể đạp hết mọi trở ngại, nhưng mà trên thực tế, tiếng bước chân của hắn rất nhẹ.

Đỉnh đầu cài phát quan khảm đá quý tinh mỹ màu xanh biển, làn da trắng lãnh, mặt mày thâm thúy.

Vẻ mặt Quý Dạ Vân tự tại thả lỏng, giọng điệu chậm rãi, mỗi khi giơ tay nhấc chân đều cực kì dứt khoát, phong thái quý tộc chói sáng, cộng thêm khí tức lạnh thấu xương của người trên chiến trường, tất cả dung hợp thành một loại khí chất cực kỳ đặc thù —— giống như bình dị gần gũi, lại cao không thể với tới.

Sau khi hắn ngồi ở ghế chủ vị, bưng chén rượu lên, nhẹ nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn phía sau mành sa.

Mành sa chậm rãi vén lên, trang phục lộng lẫy của Tây Ngạn Du xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Dáng ngồi đoan trang.

Gương mặt này của Tây Ngạn Du vẫn là kinh diễm người nhìn.

Lục Thiên Ánh nhìn phản ứng say mê hoa mắt của mọi người, đáy lòng dâng lên một ngọn lửa, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh cực kì.

Gã bất động thanh sắc nhìn về phía Quý Dạ Vân, thấy trong mắt Quý Dạ Vân nhanh chóng hiện lên một mạt kinh diễm, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, nhưng ngực lại phá lệ nghẹn muốn chết.

Lục Thiên Ánh uống một ngụm rượu, ý bảo Tây Ngạn Du bắt đầu.

Nhìn Tây Ngạn Du, lại không khỏi lo lắng cậu đàn đến một nửa đã quên khúc, bỗng nhiên có chút đau đầu.

Thần sắc Tây Ngạn Du bình tĩnh, bắt đầu đánh đàn.

Mỹ nhân đánh đàn, tự nhiên cảnh đẹp ý vui. Tuy rằng, tiếng đàn thật sự là không dám khen tặng, nhưng cũng không có ai chăm chú nghe, lực chú ý đều đặt trên khuôn mặt Tây Ngạn Du.

Sau vài khi được vài nốt, tiếng đàn bỗng ngừng lại.

Mọi người một bên đánh giá Tây Ngạn Du, một bên chờ nghe tiếp. Nhìn Tây Ngạn Du nhắm mắt lại, suy đoán mặt sau sẽ là khúc cao trào, hoặc là kinh hỉ không gì sánh được, lực chú ý chuyển từ trên mặt Tây Ngạn Du qua tiếng đàn, chuẩn bị nghiêng tai lắng nghe

Nhưng mà chờ, chờ và chờ, lại nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ của Tây Ngạn Du.

Mọi người: "......"

Tây Ngạn Du duy trì tư thế đánh đàn, nhắm mắt ngủ.

Lục Thiên Ánh: "......"

Quý Dạ Vân chuyển chén rượu, nhìn Tây Ngạn Du, thật lâu sau, cười khẽ.

......

Vốn dĩ là xem mỹ nhân đánh đàn, kết quả, cả đêm nhìn mỹ nhân ngủ say đồ, ngủ cực kì ngon.

Rất có hứng thú.

Thời điểm sắp đi về, mọi người lại nói chuyện say sưa, có chút không muốn đứng dậy.

Rốt cuộc, tiểu mỹ nhân có thể ở trước mặt mọi người ngủ ngon đến như vậy, cũng thật là thú vị cùng hiếm thấy.

Lục Thiên Ánh tự nhiên giữ lại, mọi người cũng ỡm ờ ngủ lại Xuân Phong Lâu, được Lục Thiên Ánh an bài đi biệt uyển khác tiếp tục tiêu khiển.

"Không biết là Quý Dạ Vân có tức giận hay không." Mọi người đều đi rồi, Tây Ngạn Du cũng không tỉnh, Ninh Chiếu nhìn Tây Ngạn Du ngủ say, đỡ trán, "Dạy là âm kinh điển, cậu ta lại đàn thành âm ru ngủ, ài!"

Ngọc Thanh Sương thấy tư thế của Tây Ngạn Du có vẻ sẽ ngủ đến hừng đông, nhìn Ninh Chiếu một cái, lại phát hiện Ninh Chiếu thế mà không mắng Tây Ngạn Du ngốc.

Không có biện pháp, hắn chỉ có thể tự mình tiến lên, lay lay Tây Ngạn Du.

Vốn dĩ là Tây Ngạn Du ngồi ngủ, bị đẩy nhẹ một cái, trực tiếp nằm trên mặt đất tiếp tục ngủ, không hề có ý định tỉnh.

Hô hấp đều đều, tư thế ngủ thực mỹ.

Ngọc Thanh Sương bất đắc dĩ, tiến lên lấy ra một cây ngân châm, châm Tây Ngạn Du một cái, nhưng Tây Ngạn Du như cũ không tỉnh.

Ninh Chiếu lấy lại tinh thần, ngăn hắn lại, "Ngươi làm gì?"

Ngọc Thanh Sương: "Tối nay cậu ấy có nhiệm vụ trong người, không thể ngủ được. Nếu không hoàn thành thì chuyện của chủ thượng như thế nào cho phải?"

Nhưng lúc này, Lục Thiên Ánh phái người kêu hai người đi tiếp khách, để người hầu cận ở lại chăm sóc Tây Ngạn Du.

Đêm khuya tĩnh lặng, yến hội tan cuộc.

Lục Thiên Ánh mang theo mùi rượu xuất hiện ở trong phòng.

Sa khi gã nhìn Tây Ngạn Du ngủ ngon lành thật lâu, liền nhẹ nhàng chặn ngang bế lên, đem người đưa đến căn phòng tối nay cố ý chuẩn bị cho Quý Dạ Vân.

***

Tây Ngạn Du đang ngủ say sưa, bỗng nhiên cảm giác trên mặt truyền đến một trận sàn sạt đau đớn.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện một bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt mình.

Ngón tay thon dài, hữu lực, khớp xương rõ ràng, bàn tay cùng ngón tay hàng năm sử dụng binh khí đã mài ra vết chai dày, xúc cảm thô lệ, nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt cậu, liền lưu lại mảng lớn trầy da, Tây Ngạn Du nháy mắt biến thành mặt mèo.

Tây Ngạn Du theo bản năng né tránh cái tay kia, mới thấy rõ chủ nhân của nó là —— Quý Dạ Vân.

"......" Quý Dạ Vân nhìn đến "Kiệt tác" của mình, tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn.

Tây Ngạn Du ngáp một cái, buồn ngủ.

Liếc nhìn ngón tay Quý Dạ Vân—— ừm, rất thô ráp.

Hoàn toàn không giống tiên nhân băng cơ ngọc cốt.

Chậc chậc chậc!

Tây Ngạn Du khẽ lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ.

Quý Dạ Vân nhướng mày.

Tây Ngạn Du ngã vào trên giường, mặc kệ mặt mèo hoa, tiếp tục ngủ.

Nửa đêm, Tây Ngạn Du đang ngủ ngon giấc, bỗng nhiên cảm giác bay trên không, bịch một tiếng, Tây Ngạn Du mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên mặt đất, trong mơ mơ màng màng nhìn đôi chân cuối giường, cùng với khuôn mặt nhàn nhạt không biểu tình gì của Quý Dạ Vân.

Tây Ngạn Du: "......"

Không hổ là ngươi.

Không sao cả, nghiêng người, tiếp tục ngủ.

Quý Dạ Vân dựa vào đầu giường nhìn cậu trong chốc lát, kéo màn giường.

Lục Thiên Ánh đưa xong người, trở lại phòng, khoanh tay nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thật lâu sau, trong mắt trong chốc lát là ôn nhu thần sắc, trong chốc lát lại hung ác nham hiểm lãnh khốc, cuối cùng dừng hình ảnh ở lãnh khốc phía trên.

Một đêm chưa ngủ, sáng sớm ngày thứ hai, Quý Dạ Vân dẫn người rời khỏi Vĩnh Khê Thành, Lục Thiên Ánh tới tiễn đưa, lại không thấy được mặt Tây Ngạn Du.

Quý Dạ Vân dùng áo choàng cùng mũ bọc lấy Tây Ngạn Du, chặn ngang ôm lên xe ngựa, trong ánh mắt là thỏa mãn cùng yêu thương.

Lục Thiên Ánh trấn định như thường, không phản ứng gì, nói chuyện tự nhiên, khách sáo tiễn đưa, nhìn theo xe ngựa đi xa.

Sau khi quay trở lại trong lâu, bước chân của Lục Thiên Ánh như có ý định từ trước, đi tới phòng Tây Ngạn Du, trầm mặc một lát, đẩy cửa phòng ra, bên trong rỗng tuếch.

Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại lúc Tây Ngạn Du bướng bỉnh, lúc ngu ngơ ngốc ngếch, lúc tham ăn, tham ngủ......

Nghĩ nghĩ, tự nhiên muốn cười, sau đó thật sự cười, đáy mắt là một mạt ôn nhu mà chính gã chưa phát hiện ra.

Gã ở trong phòng bồi hồi thật lâu, cuối cùng, nghĩ đến cái gì, trầm mặc.

Ngọc Thanh Sương cùng Ninh Chiếu cũng không hẹn mà cùng đi ngang qua, vừa lúc gặp phải, nhìn đến Lục Thiên Ánh.

Ninh Chiếu: "Quý Dạ Vân người này nguy hiểm đến cực điểm, một khi làm hắn phát hiện Thời Tiểu Chanh dò hỏi tình báo...... Tiểu tử ngu ngốc kia, cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, cậu ta, một tiểu ma ốm không có đầu óc, thật sự có thể......"

Thật sự có thể sống sót sao?

Ở nơi kinh thành xa xôi, với cái mỹmạo ngu ngốc này, có thể sống được mấy ngày là một câu hỏi.

Hắn theo bản năng còn nhắc mãi, Ngọc Thanh Sương nhìn Lục Thiên Ánh một cái, đem hắn túm đi.

Thần sắc Lục Thiên Ánh đen tối, dường như không có việc gì mà trở lại phòng của mình.

Đóng cửa phòng, toàn bộ sóng triều tính kế lạnh băng rút đi, gã che ngực, đáy mắt chỉ còn lại có áp lực điên cuồng.

***

Thời điểm Tây Ngạn Du tỉnh ngủ, là đang ở trên một chiếc xe ngựa.

Cậu duỗi người ngồi dậy, lười biếng vén bức màn nhìn thoáng qua bên ngoài. Xe ngựa chạy trên quan đạo, hai bên đều là rừng rậm, cả con đường chút có một chiếc xe ngựa mà cậu đang ngồi. Lúc này đang giữa trưa, ánh mặt trời chiếu ấm ấp.

Tây Ngạn Du ghé vào cửa sổ xe phơi nắng nhìn cảnh sắc, bỗng có một nam tử trung niên cường tráng mặc trang phục tôi tớ đẩy màn xe nhìn vào trong, bên cạnh là xa phu đánh xe có thân hình vạm vỡ.

Từ trong miệng bọn họ, Tây Ngạn Du thế mới biết, mấy năm trước ở gần biên cảnh Đông Tề xuất hiện một đám đạo tặc, Quý Dạ Vân tiện đường đi diệt phỉ. Quý Dạ Vân quân kỷ nghiêm minh, không có chuyện mang theo người ngoài cùng đại quân cùng nhau hồi kinh, liền sai hai gã tuỳ tùng mang người về kinh thành trước.

Ở trên xe ngựa dùng cơm canh, Tây Ngạn Du ăn uống no đủ, bắt đầu vui vẻ thoải mái nằm ở trong xe to rộng, một bên ăn đồ ăn vặt đã sớm chuẩn bị tốt, một bên lật lật cốt truyện kế tiếp, vừa nhìn vừa cảm thán: "Chậc chậc, mặt người dạ thú."

***

Ngày thứ hai, Vân Lâm Quân lại lần nữa đi vào Xuân Phong Lâu, nhưng phát hiện Tây Ngạn Du không ở nơi này.

Ánh mắt hắn lưu động, phất trần trong tay nhẹ rung, trước mắt liền chiếu lại cảnh tượng phát sinh trong hai ngày qua ở Xuân Phong.

Nhìn Lục Thiên Ánh đối diện Tây Ngạn Du gần như vậy, Vân Lâm Quân nhướng mày.

Sung sướng tươi cười không rét mà run.

Tây Ngạn Du đánh đàn ngủ, Vân Lâm Quân bật cười.

Lúc sau, ý cười dần dần nhạt đi.

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Quý Dạ Vân đánh giá Tây Ngạn Du ngủ say, lúc sau một chân đem Tây Ngạn Du đá xuống giường.

Vân Lâm Quân: "......"

Quăng phất trần một cái.

Nhìn Tây Ngạn Du bị Quý Dạ Vân bế lên xe ngựa, đi xa......

Vân Lâm Quân thu pháp thuật.

Bấm tay tính toán, ôm phất trần, lặng im một lát, thân hình tiêu tán tại chỗ.

Giây lát, thân ảnh xuất hiện ở sau xe ngựa cách đó không xa.

Ba ngày sau.

Mặt trời đã lặn, đi cả một ngày cũng không nhìn thấy trạm dịch nào, xe ngựa liền dừng lại ở ven đường, chuẩn bị qua đêm tại đây.

Xa phu cùng quân sĩ giả làm tôi tớ yên lặng nhóm lửa nấu cơm. Tây Ngạn Du bò ra ngựa xe, duỗi người, ở một bên đi bộ.

Cơm nấu xong, Tây Ngạn Du suy sụp khuôn mặt, nhận lấy bánh nướng cùng canh rau dại, blah blah, không muốn ăn. Lại đói. Không đợi cậu bắt bẻ, liền thấy hai kia cơm nước xong xuôi đang thu thập chăn đệm, bỗng nhiên ôm bụng hôn mê bất tỉnh.

Tây Ngạn Du: "......"

Tây Ngạn Du chớp chớp mắt, buông tay, canh rau dại canh cùng bánh bột ngô rơi xuống đất.

Một trận tiếng bước chân vang lên, từ trong rừng cây tối tăm, xuất hiện một thân ảnh cao lớn thon dài.

"Chậc chậc chậc, khuôn mặt này lớn lên cũng thật đủ hại nước hại dân."

Người tới cợt nhả, cà lơ phất phơ, một thân vải thô áo quần ngắn, bên hông treo dao chẻ củi, vải đỏ sẫm buộc ngang trán, toàn thân tràn ngập dã tính, trên mặt còn có vết sẹo từ thái dương bên phải kéo xuống lỗ tai bên trái, làm phá hủy khuôn mặt cũng được xem như soái khí.

Tây Ngạn Du đi đến gần nam tử mặt thẹo, giơ tay chịu trói.

Mặt thẹo: "......"

"Hừ." Hắn cười lạnh một tiếng, dùng dây thừng trói đôi tay của Tây Ngạn Du lại, túm người đi phía núi rừng, đi ngang qua xa phu cùng tôi tớ đá hai cái, vừa đi vừa nói chuyện: "Lão tử đem ngươi về trại làm người hầu thân cận cơm biếng nước rót."

Tây • bị động đi cốt truyện • Ngạn Du thờ ơ, "Ừm ừm, đói bụng, có đồ ăn ngon không?"

Mặt thẹo: "......"

Hắn tức giận vỗ vỗ gương mặt Tây Ngạn Du, thô lỗ mắng: "Ăn ăn ăn! Ăn cái gì mà ăn! Nhớ rõ thân phận hiện tại của ngươi đi! Nếu không phải vì đem ngươi trói đến đại doanh họ Quý, ở ngay trước mặt hắn hung hăng nhục nhã hắn, lão tử đã một đao làm thịt ngươi!"

Nói xong, hung tợn lôi kéo dây thừng đi về phía trước.

Hắn hầm hừ đi ở phía trước đi, Tây Ngạn Du dây dưa lề mề ở phía sau, cách một lát liền nhả ra một chữ: "Đói." "Khát." "Mệt."

Tuần hoàn lặp lại.

Mặt thẹo nghe mà bực bội cực kì.

"Câm mồm!" Cuối cùng, vẻ mặt hắn hung ác quay đầu rống Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du thấy hắn dừng bước chân, nhân cơ hội ngồi xuống mặt đất, "Mệt. Đi không nổi. Đói. Khát."

Mặt thẹo: "......"

Hắn không thể tưởng tượng được mà trừng mắt nhìn Tây Ngạn Du, cậu giống như tiểu hài tử ăn vạ vì người lớn không mua đồ chơi cho.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, tay sờ dao chẻ củi bên hông, lại buông ra, nhìn trái nhìn phải, liền thấy một nhận cây, hắn dùng mũi chân đá lên duỗi tay bắt lấy, quất Tây Ngạn Du một cái: "Nhanh lên cho lão tử!"

Áo bông Tây Ngạn Du mặc là chất lượng thượng thừa, một quất này chả thấm vào đâu.

Tây Ngạn Du khoanh chân, ngửa đầu nhìn mặt thẹo, đúng lý hợp tình: "Ăn no mới đi."

Mặt thẹo: "......"

Tây Ngạn Du: "Bằng không, ngươi có bản lĩnh thì khiêng ta đi."

Mặt thẹo: "......" "Xuy, tưởng bở!"

Dứt lời, ném cho Tây Ngạn Du một khối lương khô.

Tây Ngạn Du gặm hai miếng, "Quá khô, có nước không?"

Mặt thẹo: "............"

Hai ngày sau, trong núi rừng to lớn.

Mặt thẹo: "Này tiểu bạch tử, nhìn không ra ngươi cũng có thể ăn như vậy? Nơi sơn cùng thủy tận này mà ngươi cũng chịu được."

Tây Ngạn Du nắm dây thừng, chậm rì rì đi theo: "Ồ? Thổ phỉ còn biết dùng thành ngữ?"

Mặt thẹo: "......" Sắc mặt có trong nháy mắt XX

Hắn xoay người, đá vào chân Tây Ngạn Du, hai ngày này, áo bông kia ở trong rừng cây bị nhánh cây mắc vào làm rách ra một góc áo, tức giận nói: "Đi mau!"

Qua một lát, Tây Ngạn Du túm túm dây thừng.

Mặt thẹo dừng bước chân, không kiên nhẫn xoay người: "Lại làm sao vậy?"

Tây Ngạn Du trò cũ sử dụng, thấy hắn dừng chân, liền ngồi xuống đất, tiếp theo nằm thành cá mặn, "Đói, đi không nổi."

Mặt thẹo: "......"

Tây Ngạn Du thở dài một tiếng.

Haiz!!!

Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo thì khó quá trời.

Ta đã không phải là con cá mặn trước kia nữa rồi.

Thật nhớ những ngày đầu tiên gặp tiểu thần tiên.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh ác liệt cùng đường núi đi không xong, Tây Ngạn Du héo rũ, chỉ bước một bước chứ không chịu đi nhiều.

Còn bắt bẻ nhìn thoáng qua mặt thẹo.

Cùng tiểu thần tiên so sánh, thật là khác nhau một trời một vực.

Rung đùi đắc ý, đôi mắt nhỏ quá mức rõ ràng, đến nỗi với ——

Mặt thẹo: "Ngươi đang chửi thầm ta?"

Tây Ngạn Du hiếm lạ: "Ồ? Thổ phỉ thế mà cũng biết sử dụng cái từ chửi thầm này?"

Mặt thẹo lại một nghẹn, nghiến răng.

Hắn tại chỗ trừng mắt nhìn Tây Ngạn Du nằm bất động ở nơi đó một lúc lâu, cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi khiêng Tây Ngạn Du lên, vốn dĩ chỉ muốn hù dọa Tây Ngạn Du, kết quả, Tây Ngạn Du hoàn toàn không để bụng.

Mặt thẹo quá sức, vừa muốn buông Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du: "Ồ? Ngươi cảm thấy không khiêng nổi cái thân thể nhỏ bé này?"

Mặt thẹo: "......"

Trong nháy mắt, hắn có cảm giác cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.

Cuối cùng, cắn răng khiêng Tây Ngạn Du đi.

Ở nơi cách phía sau bọn họ không xa, dưới rừng rậm thấp thoáng, hiện ra một mảnh góc áo màu tím cùng tóc trắng tung bay dưới ánh nắng.

Nửa ngày khiêng một ai đó trên vai, thời điểm sắc trời dần tối, mặt thẹo đói đến nỗi lưng dán luôn vào ngực, hắn bắt một con gà rừng thịt nướng ăn.

Lại không cho Tây Ngạn Du ăn, còn cầm thịt gà ở trước mặt Tây Ngạn Du đung đưa cho đối phương thèm.

Lửa trại bên cạnh, mặt thẹo cà lơ phất phơ, vừa ăn thịt nướng vừa nói: "Tiểu tử, đừng trách ta trói ngươi lại, ta đây là cứu ngươi đó. Người kia có bệnh nặng."

Nghĩ đến nửa đêm bị đá xuống giường, Tây Ngạn Du gật gật đầu.

Mặt thẹo: "?"

Hắn hơi híp mắt nhìn Tây Ngạn Du, cùng với người thô lỗ lúc nãy như hai người khác nhau, hắn bí ẩn thâm trầm đánh giá Tây Ngạn Du.

Tây Ngạn Du mắt trông mong nhìn hắn...... Thịt gà nướng trong tay thơm ngào ngạt.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, mặt thẹo đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị sắc đẹp lung lay một chút, hắn xé cho Tây Ngạ Du một miếng nhỏ thịt gà.

Tây Ngạn Du làm bộ không thấy được hắn lặng lẽ bỏ cổ trùng nhỏ như hạt mè vào thịt gà, không sao cả nhận lấy ăn.

Mặt thẹo thân hình cao lớn, nước da màu đồng cùng thần sắc lãnh ngạnh, giữa ánh mắt lưu chuyển có một loại hương vị dã tính, dưới ánh lửa, vết sẹo thật dài trên mặt hết sức dữ tợn.

Tây Ngạn Du ăn xong thịt gà, thấy mặt thẹo không chịu cho tiếp, liền nhàm chán nhìn mặt thẹo trong chốc lát, bỗng nhiên duỗi tay, chạm vào dưới lỗ tai hắn: "Ý! Đây là cái gì?"

Trong tay Tây Ngạn Du có hai con bọ chó do lúc trước nhàm chán bắt chúng nó chơi, nhân cơ hội này, liền âm thầm thả một con vào tóc đối phương, còn lại cầm một con trong tay.

Mặt thẹo trong nháy mắt hoảng loạn, nhưng rất nhanh ổn định, tùy tiện dùng tay vỗ vỗ, có chút không kiên nhẫn: "Cái gì là cái gì?"

Tây Ngạn Du vừa lòng thưởng thức bộ dáng hơi thất thố của hắn, làm bộ như bắt được thứ gì, đưa đến trước mặt hắn, giống như hiến vật quý: "Xem ~"

Mặt thẹo vừa thấy, là bọ chó.

Một trận vô ngữ.

Nhìn Tây Ngạn Du một cái.

Tây Ngạn Du vẻ mặt vô tội, "Trên người của ngươi sinh bọ chó, nằm bò ở bên dưới tai ngươi."

"Không có khả năng!" Mặt thẹo lập tức phản bác.

Tây Ngạn Du dán sát vào, khoảng cách gần như vậy, mặt thẹo không khỏi bị mê hoặc một cái chớp mắt, thịt gà trong tay đã bị Tây Ngạn Du ngao ô một ngụm ngậm đi.

Mặt thẹo: "......"

Hắn duỗi tay muốn cướp trở về, nhưng vẻ mặt lại ghét bỏ, cuối cùng không đoạt nữa, tức giận trói Tây Ngạn Du, còn bản thân thì đi săn.

Tây Ngạn Du ăn no, lắc lắc đầu.

Kỹ thuật diễn quá kém.

Phạm Vô Cấu.

Đôi tay bị trói không thoải mái, một đầu dây thừng buộc ở chỗ khác ở trên cây, cậu ngồi dưới gốc cây nhìn đống lửa cách đó không xa, đứng dậy đi phía trước, miễn cưỡng có thể đến gần, muốn dùng chân đem đống lửa câu lại đây, thử vài lần không thành công, chỉ đành tiến hai khối đá vây quanh đống lửa, chống đỡ gió, cổ tay để sát vào dùng ngọn lửa thiêu dây thừng.

Dây thừng thiêu đứt, cổ tay Tây Ngạn Du cũng bị phỏng, có chút đỏ.

Cậu xoa xoa cổ tay, nghe được một trận tiếng bước chân, trên con đường cách đó không xa.

Một tay cầm lá cờ vải, người mặc bố sam đen trắng đan xen, đầu đội khăn phiêu màu đen, là thầy bói trẻ tuổi như thư sinh, khuôn mặt nhìn qua có chút lãnh đạm, khóe môi treo lên ý cười nhạt, dung mạo thường thường, toàn thân khí chất lại bất đồng phàm tục.

Ngước mắt nhìn, phong hoa vô hạn.

Trên lá cờ vải viết: Thần cơ diệu toán, đoán đâu trúng đó.

Tây Ngạn Du hơi hơi nghiêng đầu: "......"

Đáy mắt tràn ngập ý cười.

Cậu đi ra khỏi rừng cây, tiến lên, túm chặt ống tay áo người nọ: "Tiên sinh, xin chào."

Thầy bói trẻ tuổi dừng bước chân, rũ mắt nhìn, "Cậu là?"

Tây Ngạn Du: "......"

Chậc chậc, kỹ thuật diễn này, Phạm Vô Cấu không có cửa so?

Tây Ngạn Du liếc bản thân một cái.

Mấy ngày nay đi theo Phạm Vô Cấu màn trời chiếu đất, quần áo cọ rách tung toé, trên tóc dính thật nhiều cỏ khô, giống như tiểu khất cái ăn xin.

Tây Ngạn Du nắm chặt ống tay áo người ta, nhìn...... Tiểu thần tiên, lại cúi đầu nhìn người mình, cười nói:

"Quý không thể nói."

Lười biếng cười cười, nắm chặt ống tay áo không bỏ:

"Tiên sinh miệng vàng lời ngọc, nói vậy ——"

"Sẽ không tự đập vỡ bảng hiệu của mình đi?"

__________

Miin: Cả tuần nay ốm sốt, mệt mỏi kinh khủng với cái thời tiết này😭 Giờ mới đỡ hơn đôi chút để dịch tiếp truyện nè 😢