Giản Ly rất thích thú với bộ dáng ngượng ngùng của hắn, mỹ nam a chính là mang cái gì bộ dáng điều là cảnh đẹp ý vui.
Nàng khẽ nhếch môi nhẹ giọng ân một tiếng xem như đáp lại hắn lời khen, rồi hỏi lại lần nữa:
“ Vậy bây giờ ngươi đói hay không? ”
“ Là, đói bụng.... ”
Tần Mặc Uyên ngoan ngoãn gật đầu, hắn này thành thật bộ dáng làm Giản Ly rất hài lòng.
“ Đi thôi, mang ngươi ăn gà nướng ”
Nàng vừa nói vừa kéo tay hắn đi về phía trước, không lâu sau hai người dừng lại trước cửa một tửu lâu nhỏ.
Nơi này là nàng thích nhất, bởi vì rượu ủ rất thơm uống lên cũng rất tốt, tuy nàng có thể ủ ra càng tốt nhưng chính là nơi này đối với nàng vẫn là rất đặc biệt.
“Hoan nghênh khách quan, mời vào trong ngồi ”
Tiểu nhị thấy hai người đi tới thì chạy ra niềm nở tươi cười mời vào trong.
“ Không cần đâu, ta muốn một phần gà nướng mang về ”
Giản Ly vẻ mặt nhàn nhạt hơi gật đầu nói với tiểu nhị.
“ A, như vậy khách quan chờ một lát tiểu nhân sẽ mang ra ngay ”
Tiểu nhị nói xong nhanh nhẹn đi vào trong, lát sau hắn trở ra mang theo một gói giấy đưa cho Giản Ly.
Nàng đem gói giấy đưa cho Tần Mặc Uyên cầm, rồi lấy bạc ra đưa cho tiểu nhị sao đó cùng Tần Mặc Uyên rời đi.
“ Nương tử... nương tử bây giờ chúng ta về nhà sao? ”
Tần Mặc Uyên đuổi theo đi bên cạnh nàng hỏi, Giản Ly nghiên đầu qua nhìn hắn nhướng mi, môi đỏ khẽ mở phun ra một câu:
“ Không... trước tiên ăn ngươi! ”
“ T..ta không thể ăn được đâu nương tử... nương tử mới không cần ăn thịt ta ”
Tần Mặc Uyên giống như bị dọa sợ rồi gấp đến muốn khóc, trong mắt dâng lên một màn sương mù, bất an nhìn nàng.
“ Khóc cái gì, lại chưa ăn ngươi nha, lại khóc ta liền ăn ngươi! ”
Giản Ly thấy hắn bị dọa khóc liền tiếp tục dọa hắn lần nữa, lời nói của nàng thành công làm Tần Mặc Uyên đem nước mắt nghẹn lại, một bộ muốn khóc lại không dám, nhìn vào thật muốn tiếp tục khi dễ hắn.
A a... nương tử muốn ăn liền ăn nha... ông đây rất thích!
Trong đôi mắt tràn đầy hơi nước của Tần Mặc Uyên chợt lóe lên một tia sáng, hắn cúi đầu che giấu vẻ mặt của bản thân, hắn sợ nhịn không được lộ ra vẻ mặt kinh khủng gì đó dọa bé cưng bên cạnh sợ chạy mất.
Hai người đi một lúc Giản Ly sợ Tần Mặc Uyên mệt nên dừng lại, tiện thể đang ở chỗ vắng người nàng liền ôm lấy eo hắn dùng khing công nhảy lên trên nóc nhà của một tòa cao lầu.
“ Oa nga... nương tử lợi hại quá! ”
Tần Mặc Uyên được nàng để trên nóc nhà liền hưng phấn vô cùng, trong mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ nhìn nàng, bộ dáng còn muốn thử.
“ Ngồi xuống, người rớt xuống dưới ta không đỡ ngươi biết không? ”
Giản Ly hung dữ nhìn hắn nói, đưa tay cầm lấy gói giấy trên tay mở ra, mùi thơm từ bên trong bay ra kích thích vị giác.
Tần Mặc Uyên hít hít cái mũi, chớp chớp hai mắt nhìn nàng, trên mặt đều in lên hai chữ "muốn ăn".
Giản Ly liếc mắt nhìn hắn rồi quay mặt đi, đặt gói giấy trên tay xuống nóc nhà rồi xé xuống một cái đùi gà đưa đến tay hắn.
“ Này, cho ngươi ”
“ Cảm ơn nương tử ”
Tần Mặc Uyên vui vẻ cầm lấy đùi gà mà nàng đưa cho rồi yên tĩnh ngồi ăn, Giản Ly cũng xé nhỏ thịt gà từ từ ăn vài miếng, không bao lâu nàng ngẩn đầu nhìn về phía Tần Mặc Uyên, nói:
“ Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở đây một chút chờ ta trở lại ”
“ Không được đi loạn, sẽ rớt xuống dưới có biết không? ”
“ Nga, ta đã biết ”
Tần Mặc Uyên lúc này còn đang gặm đùi gà, hắn nghe nàng nói liền ngoan ngoãn gật gật đầu, bộ dáng nhìn qua rất manh rất đáng yêu.
Giản Ly thấy hắn gật đầu mới từ trên nóc nhà nhảy xuống dưới, hướng tửu lâu nhỏ vừa nãy đi đến, một lát sau nàng quay trở lại, trên tay xách theo bình rượu, vừa nãy đã quên mất nên nàng mới lại đi một chuyến nữa.
Đã lâu rồi không có uống lại, lúc này hương vị vẫn không thay đổi...
“ Nương tử nàng uống cái gì vậy? ”
“ Ta cũng muốn nữa! ”
Tần Mặc Uyên thấy Giản Ly đi lên, lại còn uống rượu liền bắt đầu hứng thú bừng bừng, vừa nói vừa giơ tay muốn đoạt lấy bình rượu của Giản Ly.
Nàng ngồi ổn định chỉ nghiên qua một chút dễ dàng né được bàn tay của hắn, quay sang hung dữ nói:
“ Đoạt cái gì ”
“ Đây là rượu, ngươi không thể uống được ”
“ Nhưng mà nương tử uống a, ta cũng muốn uống nữa! ”
Tần Mặc Uyên có vẻ không phục, hắn bật dậy hướng đến trên người nàng dán lên, Giản Ly đem bình rượu giơ lên cao, trong lòng hừ nhẹ, ngươi lại có thể so với bổn tiểu thư sao?
Nàng có chút khiêu khích cười, nói:
“ Ngươi mà lấy được liền cho ngươi uống ”
Tần Mặc Uyên thấy nàng như thế liền bắt đầu cùng nàng tranh chấp, bộ dáng nhất định là phải đoạt được đồ vật.
“ A...”
Bị Tần Mặc Uyên đột ngột nhảy lên người Giản Ly liền ngã ra phía sau trực tiếp nằm xuống, lúc này nàng nằm trên nóc nhà bị Tần Mặc Uyên đè dưới thân không khí có chút ái muội kì lạ.
Giản Ly hơi xấu hổ mặt già đỏ lên, thứ này thế nhưng phát gục nàng rồi!
Mà Tần Mặc Uyên thấy nàng đỏ mặt trong lòng động đậy chậm rãi buông tay, không còn chống đỡ hắn trực tiếp nằm ở trên người Giản Ly vòng tay ôm lấy nàng.
“ Ta.. thích nhất nương tử... chỉ thích nàng ”
Hắn thấp giọng mang theo khe khẽ ý cười thì thầm bên tai nàng, trong giọng nói che giấu một loại nghiêm túc không dễ phát hiện.
Đại khái là giọng nói kia của hắn quá mức mị hoặc, giống như ma âm quanh quẩn trong đầu Giản Ly làm đầu óc nàng trống rỗng.
Giản Ly:... như thế nào đột nhiên nói lời âu yếm mê người đến thế?
“ Ân.. ”
Nàng khẽ đáp lại một tiếng, cũng không để ý thanh âm vừa rồi của chính mình vô cùng kiều mị... mềm đến tận xương cốt, đáp lại xong Giản Ly cũng không nói tiếp cái gì.
Tần Mặc Uyên bị thanh âm của nàng làm cho cả người không được tự nhiên, vành tai yên lặng đỏ ửng, qua một lúc hắn thấy nàng vẫn yên lặng không nói lời nào liền ngẩn đầu lên nhìn, thế là phát hiện ra người đã ngủ thiếp đi từ khi nào, lại còn ngủ rất ngon nữa cơ.
Ha, như thế nào yên tâm như thế ngủ rồi?
Khi dễ hắn là tên ngốc sẽ không đối nàng làm ra cái gì?
A.. nương tử thật là không ngoan.
Lỡ như lúc này ở bên cạnh nàng không phải hắn mà là một kẻ khác có ý đồ xấu với nàng thì phải làm sao bây giờ?