Giản Ly không tỏ thái độ tức giận hay nóng nảy mà cong môi cười nhẹ.
Trong mắt nàng là một mảnh lạnh nhạt và coi thường, dù sao cũng chỉ là đổi chỗ ở, tặng thêm một vị phu quân hờ.
Này đối với việc ăn no chờ chết của nàng không hề có chút ảnh hưởng, nàng cũng không muốn ở lại nơi này nữa, chủ yếu là do bọn họ quá phiền phức.
Năm năm rồi những việc bản thân cần làm cũng làm được không ít, cũng có năng lực tự bảo vệ mình, hiện tại nàng cũng không nghĩ tiếp tục cùng bọn họ lá mặt lá trái, ngày ngày đến làm phiền nàng đúng là rảnh rỗi!
Nếu còn tiếp tục đi xuống nói không chừng ngày nào đó nàng đem Mộc gia toàn bộ thiêu thành tro...
Nàng đến Thần vương phủ hẳn là còn thoải mái hơn ở đây, không có ai phiền nàng, ngốc tử kia chỉ cần dụ dỗ một chút hắn hẳn là sẽ ngoan ngoãn nghe lời nàng, hơn nữa hắn ngốc như vậy sẽ không nạp thiếp.
Chỉ cần hắn đối tốt với nàng nàng liền mang hắn tiêu dao khắp nơi, đời nàng của nàng cũng lo lắng cô độc tới già, cũng không sợ bị trượng phu phản bội.
Nếu ở nơi này, nữ tử nhất định phải gả ra ngoài bây giờ liền gả cho hắn đi, nếu như hắn chọc nàng không vui, nàng liền hòa ly, rồi bỏ chạy cũng không muộn.
Giản Ly vui vẻ mà nghĩ, trên mặt treo một nụ cười ngọt ngào, gương mặt bị dịch dung của nàng hiện tại phát triển đẹp đẽ yêu kiều động lòng người, tuy không quá đẹp nhưng nhìn kĩ đúng là tiểu mỹ nhân.
Lúc này nàng không hề hay biết trong chỗ tối có một người đang dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng đó như là muốn ngay lập tức ăn rớt nàng vậy.
Giản Ly nghĩ xong rồi liền đứng dậy quay về phòng, nàng lại muốn ngủ rồi....
Đừng trách Giản Ly lười biếng, bởi vì nàng lười thật...
Nhưng nàng lười thì người khác sẽ bình yên, để nàng cái người tâm lý vặn vẹo trở nên siêng năng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.
Lúc nàng điên lên điên đến mức cả người buồn bực liền sinh ra ý nghĩ muốn giết người, muốn đem thứ nàng không vừa mắt toàn bộ đều hủy diệt.
Chỉ là bản thân nàng có vặn vẹo như thế nào thì bên ngoài nàng vẫn trông rất vô hại, bộ dáng yếu đuối nhìn qua rất dễ bắt nạt...
Như hiện tại... có người nghĩ nàng là quả hồng mềm dễ nắn nên tiếp tục vác xác đến tìm ngược ở chỗ nàng rồi...
“ Ai dô, muội muội đây là muốn đóng cửa khóc thầm sao? ”
Giản Ly:....thật là không yên tĩnh được một phút giây nào.
Mộc Linh che miệng cười chế nhạo, bộ dáng như rắn nước lắc lư từ bên ngoài đi vào.
Giản Ly đứng ở ngay cửa phòng, tay đã mở cửa ra rồi còn chưa kịp bước vào trong, nàng trợn mắt một cái rồi quay người lại, nhìn bộ dạng của Mộc Linh suýt thì bị dọa cho mù.
Làm ơn đi, nàng không phải nam nhân cũng không có sở thích khác, uốn éo trước mặt nàng làm cái quái gì, rất cay mắt có biết không hả!
Cố tình đến ghê tởm nàng à!?
Đứng giữa sân cách Giản Ly không xa Mộc Linh lại nói tiếp:
“ Muội muội cũng đừng quá mức đau buồn, vẫn là lo xuất giá đi a ”
“ Thay tỷ tỷ gả cho cái kia ngốc tử chính là muội muội phúc khí đâu ”
“ Dù hắn ta là kẻ ngốc nhưng muội cũng có thể làm vương phi a, không cần quá đau buồn ”
“ Nếu không muội muội ở đây cả đời này, không ai biết đến... e là không thể nào mà gả được cho ai đâu ”
Nàng ta nở nụ cười tự cho là xinh đẹp, ngữ khí nhạo báng và khinh miệt vô cùng rõ ràng, ánh mắt lại mang theo một tia ghen ghét khi nhìn tới Giản Ly gương mặt.
Thật ra hiện tại Giản Ly gương mặt còn chưa bỏ dịch dung, nhưng là dùng để so với Mộc Linh cũng là không phân cao thấp.
Có khi Mộc Linh vẫn thua Giản Ly một bậc về phần khí chất ấy chứ, thế nên Mộc Linh vẫn luôn nhằm vào Giản Ly.
Giản Ly nhìn Mộc Linh làm bộ dáng này nọ không khỏi buồn cười, vẻ mặt không mấy thân thiện của vì bị làm phiền của nàng nhanh chóng thay đổi nhìn qua vô vui vẻ.
Nàng treo lên ngọt ngào tươi cười nhìn về phía Mộc Linh, lên giọng châm chọc:
“ Nếu tỷ tỷ đã cảm thấy đây là phúc khí thì tỷ tỷ nên giữ lại cho bản thân dùng mới phải ”
“ Như thế nào lại đẩy đến trên người muội muội đây đâu? ”
“ Vẫn là nói cái gọi là phúc khí này vốn chẳng phải phúc, mà thật ra chính là đại hạn lâm đầu... ”
“ Thế cho nên tỷ tỷ tốt của muội liền vội vội vàng vàng đem thứ "phúc khí" này đẩy lên trên đầu muội muội đây? ”
“ Hoặc là do tỷ tỷ mệnh bạc vô phúc không thể hưởng thụ nên mới đẩy tới cho muội? ”
“ Như vậy ý mà tỷ tỷ muốn nói tới rốt cuộc là ý nào thế nhỉ? ”
Mộc Linh không nghĩ đến Giản Ly dựa vào một câu của mình mà moi móc ra đủ thứ chuyện như thế chọc tức mình, Mộc Linh bị Giản Ly làm tức giận đến xanh cả mặt, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Giản Ly nhìn nàng ta thở hồng hộc mà sợ nàng ta hộc máu tắt thở ở chỗ này.
Không phải chỉ mới nói mấy câu nhẹ nhàng thôi sao, chỉ có thế đã tức giận thành như vậy, khả năng chịu đựng hơi kém rồi, vậy mà còn dám đến đây chọc tức nàng, buồn cười!