Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 25: Lễ gặp mặt




Sau khirời thuyền, Tô Nhan vẫn bị vây trong trạng thái tinh thần do dự. Cho dù là đốimặt với món lẩu mà cô yêu nhất, trong lòng cô cũng luôn không yên, bình thườngăn miếng lẩu mà ngốc lăng trong chốc lát. Đừng nói là Hứa Triết Quan cùng nóivới cô, liền ngay cả chiếc đũa ở trên nồi lẩu đang gắp thịt mà cô cũngquên.

Hứa Triết Quân hiển nhiên nhìn ra tâm tư Tô Nhan không ở trongnày, nhíu nhíu lông mày. Hắn thật sự muốn biết, nha đầu kia hiện tại suy nghĩcái gì. Đến tột cùng là cái gì vậy, thế nhưng có thể làm cho Tô Nhan ngay cả mỹthực đều bỏ qua một bên.

Kỳ thật, Tô Nhan xem như cũng đang tự hỏi. Cái loại cảm giác chưabao giờ từng có vẫn quanh quẩn ở trong lòng cô, điều khiển cô khiến cô như thếnào cũng không thể quên được. Này đến tột cùng là loại cảm giác gì chứ? Tuy rằngso ra kém thời điểm gà bị cắt tiết nhưng không thể nào khắc chế được, hơn nữacòn là hưng phấn cùng với thỏa mãn nữa nhưng là..

Cái loại cảm giác này rõ ràng lan tràn toàn thân, chặt chẽ chiếmlấy sỡ hữu cảm quan của cô. Thật giống như tại một khắc kia, tất cả có vẻ khôngcòn quan trọng nữa, trừ bỏ người trước mắt này còn có câu nói kia củahắn.

Tô Nhan thực không rõ, đây rút cuộc là vì sao. Đúng vậy, cô nghĩmuốn nát cả đầu cũng chưa suy nghỉ cẩn thận được.

Nếu có người có thể nói cho cô, như vậy thì tốt rồi. Tô Nhan nghĩnhư thế.

“Suy nghĩ cái gì? Ngay cả này nọ cũng chưa ăn bao nhiêu.” Thờiđiểm Tô Nhan chờ đợi ai đó có thể giải thích giúp cô thì Hứa Triết Quân ngồi đốidiện cô rút cuộc cũng mở miệng.

Tuy rằng Tô Nhan thực hoang mang nhưng cũng rất muốn trảo bàn taycá nhân của mình mà hỏi một câu nhưng là bản năng nói cho cô biết người đối diệnnày được coi là nguyên nhân khởi xướng cho cảm giác này, tuyệt đối không phải làngười chọn để có thể giúp cô giải thích nghi hoặc của mình.

Tô Nhan cắn môi nói, “Không có gì.”

Đối với câu trả lời trong dự kiến này, Hứa Triết Quân chính làcười cười “Như vậy, cậu hiện tối đối với ăn uống không có hứng thú gì, khôngbằng trước tiên cùng tớ đi tới một nơi.”

“A...” nghĩ nghĩ, Tô nhan gật đầu đáp ứng “Đượcrồi.”

Làm cho Tô Nhan như thế nào cũng không nghĩ tới chính là HứaTriết Quân thế nhưng mang cô đến một quầy kinh doanh chuyên về mỹ phẩm của da.Chẳng lẽ, người này muốn mua mỹ phẩm sao? Nghĩ đến đại nam nhân lại đi mua mỹphẩm, Tô Nhan liền cảm thấy đầu mình đầy hắc tuyến, thậm chí toàn thân da gà đềunổi lên.

Trộm liếc mắt ngắm Hứa Triết Quân bên cạnh một cái, da thịt tinhtế bóng loáng cho cho thân con gái như Tô Nhan đều cam bái hạ phong( chịu thua) . Chẳng lẽ... ngườinày vẫn dùng mỹ phẩm sao? Tô Nhan cảm giác thần kinh của chính mình muốn xem nhưthật thô đều nhanh gặp phải người bên cạnh này.

“Lại ở đây đi, đang miên man suy nghĩ cái gì?” Vừa thấy biểu tìnhcủa Tô Nhan, Hứa Triết Quân chỉ biết nha đầu kia lại suy nghĩ cái chuyện gìkhông tốt rồi, nâng tay gõ trán cô một cái.

Ôm cái trán, Tô Nhan trợn mắt nhìn, “Đau, cậu không thể xuống taynhẹ một chút sao?”

Hứa Triết Quân liếc mắt nhìn cô một cái, khinh thường nói, “Đaumột trăm lần trí nhớ của cậu cũng không dài ra đâu.”

“Cậu tới đây làm cái gì?” Tô Nhan không nói gì, hắn cái gì mà nóithế chứ?

Hứa Triết Quân lười cùng cô giải thích, liếc mắt nhìn cô một cái,“Bình thường dùng cái gì phòng phơi nắng phơi sương?”

“Hả?” Tô Nhan chỉ chỉ vào mình, xác định là hỏi cô rồi sau đó mớilắc đầu, “Trừ bỏ ngẫu nhiên dùng sửa rửa mặt, tớ cái gì cũng không códùng.”

Kỳ thật ngay cả sửa rửa mặt cũng ít dùng, Tô Nhan ở trong lòngvụng trộm bỏ thêm một câu.

“Cậu cũng thực sự đủ lười.” Hứa Triết Quân không cần nghĩ chỉbiết nguyên nhân khẳng định là điều này.

“A.. cảm ơn đã khích lệ.” Đối với tính lười của chính mình, TôNhan cho tới bây giờ đều không biết là mất mặt gì. Kia cũng là bản tính đặc sắccá nhân của cô, không phải sao?

Hứa Triết Quân nhìn chung quanh một vòng, lần đầu khó xử. Mỹ phẩmcái gì, hắn thật đúng là không đọc qua nhiều quá. Suy nghĩ nửa ngày, Hứa TriếtQuân mới nhớ tới mẹ mình lần trước có mua nhãn hiệu nào đó cho em gái hắn. LàKhiếu Thiến cái gì... hẳn là .. chính là cái Thiên Bích kiađi.

“Thiên Bích... cậu dùng được không?” Hứa Triết Quân nghiêng đầuhỏi Tô Nhan.

Đến bây giờ Tô Nhan còn thực không hiểu, nói ra nghi hoặc tronglòng, “Cái kia... Hứa Triết Quân, cậu muốn mua mỹ phẩm sao? Chính mình dùngsao?”

“Đương nhiên là cậu dùng.” Hứa Triêt Quân mặc dù là đàn ông thìdùng cái gì phòng nắng phơi sương chứ...đầu óc nha đầu kia nghĩ cái gì thếchứ?

“.A...” Tô Nhan mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, “Cho tớsao?”

Hứa Triết Quân trừng mắt liếc nhìn cô một cái, “vô nghĩa! Đàn ồnsẽ dùng cái này sao? Chẳng lẽ cậu đã từng mua cho ai sao?”

Tô Nhan rụt đầu, “Không có,... bất quá.. nơi này vẫn là quênđi.”

“Hả?” Hứa Triết Quân nhíu mày.

“Rất đắt, mua không nổi đâu.” Túi tiền của Tô Nhan nhưng là thuộcloại hình khô quắt, thiên bích cái gì, cô khả năng là không mua nổi rồi. Hơn nữaco dù mua được, cô cũng không muốn. Trong quan niệm của Tô Nhan, có tiền mua cáinày còn không bằng dùng tiền mua nhiều đồ ăn cho chính mình một chút còn thực tếhơn.

“Bất quá phòng nắng phơi sương thì cũng cần nên mua một lọ, bằngkhông phỏng chừng sẽ biến thành cục than đen mất thôi,” Tô Nhan nhớ tới ngày hômqua Lăng Sở Sở và hai người kia có thảo luận qua vấn đề này, nghĩ nghĩ, kéo HứaTriết Quân đi ra ngoài, “Đi thôi, tôi đưa cậu đi nơi khácmua.”

“Được.” Khóe môi nhếch lên, Hứa Triết Quân đi theo Tô Nhan rakhỏi cửa hàng.

Đi bộ một vòng, Tô Nhan mới tìm được một quán bán mỹ phẩm khác.Về phần mua nhãn hiệu gì, cô mới lười nghĩ nhiều như vây. Dù sao ngày hôm qua bangười trong phòng ngủ không biết nói ai đó dùng mentholatum rất tốt, vì thế TôNhan tùy tiện cầm bình Mentolathum để phòng phơi nắng phơi sương rồi tìnhtiền.

Đi theo phía sau cô Hứa Triết Quân yên lặng không nói gì. Ở trongtrí nhớ của hắn, đồ trang điểm cùng mỹ phẩm của hắn đều là loại tốt rất khó hầuhạ, mỗi lần đều là soi mói đến cực hạn. Nay nhìn rõ Tô Nhạn cực kỳ túy ý chọnlấy một thứ, hoàn toàn là hai cực trái ngược.

Bất quá trở về mà nói, có đôi khi nha đầu kia thật đúng là khônggiống một... cô gái.

“Được rồi.” Trải qua nhiều việc như vậy, Tô Nhan sớm đem nhữngđiều không cần thiết ném ra sau đầu, nhất bính nhảy dựng lên đi đến bên ngườiHứa Triết Quân.

Hứa Triết Quân cười cười ,“Được, bây giờ còn sớm, cậu có muốn làmcái gì không?”

“Không có gì muốn làm.” Suy nghĩ nửa ngày, Tô Nhan đưa ra một cáikết luận này.

Đem gói kẹo mạch vừa mua đưa cho Tô Nhan, Hứa Triết Quân hỏi,“Cậu xác định cơm sườn lợn rán cùng hải sản đều phải ăn sao?”

“A...” Tô Nhan sờ sờ bụng chính mình, ra vẻ còn đang rất no.Nhớtới sườn lợn rán kia có chút do dự.

“Hôm nay ăn cơm chiều rồi cậu hãy như bình thường đi. Rồi chờ tậpquân sự xong rồi lại ăn.” Không đợi Tô Nhan nghĩ xong, Hứa Triết Quân liền giúpcô quyết định.

Tô Nhan gật gật đầu, lại bắt đầu rối rắm. Cơm sườn lợn rán cũngmuốn ăn, hải sản cũng muốn ăn, hai cái không thể ăn một lúc, chọn cái nào bâygiờ? Tô Nhan một bên cứ đi dạo phố lung tung vậy, một bên suy nghĩ lắc lư khôngchừng,. Đợi cho đến giờ cơm chiều, vẫn là không hiểu được cái kết luận sẽ là gì.Cuối cùng vẫn là Hứa Triết Quân quyết định, đi đến cửa hàng hảisản.

Vì sao? Bởi vì tùy tiện ngẩng đầu, hắn liền thấy được ba chữ quánhải sản.

Sau khi ăn uống no đủ, Tô Nhan ăn no căng bụng, cái loại cảm giácthỏa mãn này không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. Trở lại phòng ngủ Tô Nhan cònôm một túi lớn bánh ngọt 85°C thơm ngào ngạt, vừa vào cửa làm ba người trongphòng ngủ bị mùi này hấp dẫn.

Nhìn cái túi thật lớn trong lòng Tô Nhan, Lăng Sở Sở co giật khóemiệng, “A Nhan, cậu làm gì mua nhiều như vậy?”

“Không phải tớ mua.” Tô Nhan thành thực trảlời.

Xem ra... Lăng Sở Sở đại khái biết là ai đó mua rồi, “Đó là ...Hứa Triết Quân mua?”

Tô Nhan gật gật đầu, nhớ tới lời Hứa yêu nghiệt dặn dò bèn nói,“Uh, hắn còn nói đây là lễ gặp mặt.”

“Thật sự?” Cố Vi Ngôn nghe xong, lập tức nhảy dựnglên.

“Lễ gặp mặt sao?” Trần Tuyền vuốt cằm, có chút suynghĩ.

Đợi cho đến khi chiếc bánh ngọt được chia cắt xong, Lăng Sở Sởmới hỏi, “A Nhan, cậu có biết đây là lễ gặp mặt gì không?”

“A...hắn không phải mới quen biết Cố Vi Ngôn và Trần Tuyền sao?Hẳn là lễ gặp mặt này đi.” Tô Nhan nghĩ nghĩ nói.

Ba người dường như đã bị Hứa yêu nghiệt thu phục chỉ còn cách câmlặng .

Dần dầnsửa con đường dài này, đồng chí Hứa Triết Quân, cách mạng chưa thành công vẫncòn cần cố gắng nhiều a!