Yêu Nghiệt Nhớ Thuần Ngốc

Chương 1: Xong rồi ! Bây giờ thì đã bị yêu nghiệt ghi hận




Trí nhớthật rõ ràng trở về ngày đầu tiên gặp Hứa Triết Quân, cước bộ của hắn chầm chậmtiến lên phía trước, trời vừa ấm lên một chút không khỏi khiến cho người ta cócảm giác buồn ngủ. Khi hắn lười biếng đi vào phòng học, mọi ánh mắt tự nhiên nhưvậy mà tập trung đến trên người hắn .

Là một nam sinh mặc sơmi đứng trên mục giảng đối mặt với toàn bộ50 bạn học dưới lớp mà không chút nào khẩn trương,mỉm cười. Khóe miệng giơ lênvừa đúng chỗ, đứng ngay tại vị trí xoay người viết xuống trên bảng đen ba chữ“Hứa Triết Quân”, nét chữ phiêu dật đoan chính sau đó theo như lời thầy giáo yêucầu mà tự giới thiệu về bản thân.

Ngày đó ánh sáng vừa vặn ôn nhu nhuộm dần người ngồi bên cửa sổ,Tô Nhan lười biếng nhìn ngoài cửa sổ như đã muốn bắt đầu thả sức theo cành liễutựa hồ như suy tư điều gì đó. Thẳng đến khi có người đi qua bên người ngồi ngayphía sau vị trí của mình, Tô Nhan mới lấy lại tinh thần, quay đầu xem xét tậnmắt người bạn học ngồi sau bàn này. Đại khái là cảm thụ tìm tòi nghiên cứu quaánh mắt, Hứa Triết Quân ngẩng đầu hướng về phía Tô Nhan lễ phépcười.

“Xin chào. Tớ là Tô Nhan, về sau xin được thỉnh nhiều hơn là chỉgiáo” Tô Nhan nhếch miệng cười sau đó liền xoay người, bắt đầu ngoan ngoãn nghechủ nhiệm lớp giảng bài. Vô nghĩa, bài giảng của vị chủ nhiệm lớp này nghe khôngchuẩn không thể tiếp tục tiếp thu được .

Đến giờ nghỉ giải lao, Tô Nhan đã muốn làm tử ngư trạng ( bộ dạng giống cá chết ) nằm úpsấp ở trên bàn hai mắt trắng dã, “ A Nhan, đừng giả chết.” Thân là người bạnngồi cùng bàn Lăng Sở Sở bất đắc dĩ vỗ vỗ phía sau lưng Tô Nhan sau đó hành độnggiống như kẻ trộm đến bên lỗi tai của cô, đè thấp giọng vừa nói, “Tớ xem bộ dạngbạn mới tới này thật đúng là rất không sai, là soái ca đó nha. Ôichao.”

“Như thế nào? Chẳng lẽ cậu muốn thực xin lỗi Tiểu Phong Phongsao?” Tô Nhan nâng nâng lông mi, mặt hơi hơi có chút run rẩy. Rồi sau đó đứngdậy bắt lấy hai tay Lăng Sở Sở, hai mắt nổi lên tia sáng dị thường, lời nói anủi giống như của các bà mẹ thấm thía khuyên giải, “Tớ nói cậu đấy Sở Sở à , soáica kia trông có được hay không thì cũng không dùng được gối thêu hoa ( ý là không được trêu hoa ghẹonguyệt ).Thế nào so với Tiểu Phong Phong nhà cậu cũng chỉ là một phần vạnmà thôi. Hơn nữa Tiểu Phong Phong nhà cậu đã ngàn lần dặn dò vạn dặm tớ quan tâmđể ý đến cậu, cậu cũng đừng trăm ngàn lần cũng đừng không chưa cho tớ đường sốngnha. Bằng không Tiểu Phong Phong cho dù không khóc thương thương nhưng chắc chắnsẽ đem chúng ta dạy học về việc khóc như thế nào nha. Không thể được, tuyệt đốikhông thể được.”

“Tớ đã nói cái gì đâu.Cậu lại trừu tượng quá đi. Tớ cũng chỉ làthưởng thức mỹ nam thôi mà, cũng không phải là phạm phải tội nặng gì ?” Lăng SởSở giật hai cánh tay của mình, khuôn mặt đỏ ửng.

Tô Nhan không nói gì lại nằm úp sấp trở về mặt bàn, trong lòngnói thầm : cũng không nhìn Tiểu Phong Phong nhà cậu một cái, tuần nào cũng đềutiến cống cho mình nhiều đồ ăn như vậy. Cho dù hiện tại đồ ăn vặt vào bụng mìnhnhiều như vậy nhưng mình vẫn muốn thuyết giảng cho cậu hiểu đạo nghĩa. Xem chừngcậu nữa chứ.

Nghĩ đến lời Lăng Sở Sở vừa mới nói, Tô Nhan nhịn không được quayđầu lại liếc mắt một cái, ngắm nhìn người được gọi là soái ca. Mi thanh mục tú,làn da trơn bóng, bộ dạng cúi đầu làm ra vẻ chuyên nghiệp. Thật đúng là cảnh đẹpý vui. Chậc chậc, Sở Sở nói rất đúng. Người này thật đúng là một soái ca đặcbiệt.

“Hôm nay thầy Lý đi ra ngoài họp cho nên tiết học này sẽ là tiếttự học.” Lớp trưởng sau khi thay thế thầy Lý thông báo tin tức, nghênh đón liềnlà một tràng pháo tay hoan hô, tình cảm quần chúng kích động a. Đầu năm nay đừngnói nghỉ, tiết tự học cũng là đáng quý cỡ nào nha.

“Nhưng thầy Lý đã chuẩn bị bài tập cho các bạn, yêu cầu mọi ngườiở lại lớp học hoàn thành toàn bộ bài tập.” Bạn lớp trưởng lại phiêu phiêu chomột câu, đem sự cuồn loạn của đám học sinh đang ở thiên đường lập tức kéo xuốngđịa ngục với sự thật tàn khốc như thế .

“Mình không làm. Trương Huân, cậu như thế nào không sớm nói rõràng chứ?”

“Hại lão nương ta đây kích động một phen.”

“Cầm thú a. Lão Lý đi họp còn không quên tra tấn chúngta.”

…………..

Sau một hồi lên án công khai cùng khóc lóc chung quy vẫn đánhkhông lại nên đành lùi lại làm bài thi. Sau khi lấy bài thi Tô Nhan vẫn duy trìthái độ bình tĩnh như trước mặt không đổi sắc bắt đầu viết lên tờ giấy bài tập.Đợi cho đến sau khi cô đại công cáo thành thì Lăng Sở Sở ở bên cạnh đã muốn dùngánh mắt của con chó nhỏ như là mong chờ uy lực nhờ cậy cô.

“Sở Sở, tớ không thể hai cậu.” Tô Nhan vỗ vỗ ót, nói ra lời nóiđầy thấm thía.

“Cậu không phải là hại tớ mà là cứu tớ.” Lăng Sở Sở ánh mắt lónglánh giống như sao sáng, nhìn Tô Nhan chờ đợi.

“………..”

“Chẳng lẽ cậu liền trơ mắt nhìn tớ đây lửa bén đến chân, mưu cầudanh lợi dày vò không thể siêu sinh sao?”

“……”

“Cũng không phải là một lần hai lần, lần nào cũng giống thế nàymà.”

“Không phải vì là một lần hai lần nhưng cậu càng ngày càng đixuống . Cậu học môn này kém như vậy tớ hoàn toàn không thể không cứu.” Nhìn LăngSở Sở giống như con chó nhỏ vẩy đuôi mừng chủ, Tô Nhan chỉ cảm thấy một cái đầunhưng lại hai vấn đề khác nhau. Lăng Sở Sở học các môn khác đều được chỉ riêngmôn này quả thức chính là nhìn thấu cái não ngu ngốc của côấy.

“Cậu xem, mọi người làm tớ cũng làm mà.” Lăng Sở Sở cầm lấy chínhbài thi của mình đưa tới trước mặt Tô Nhan, lời nói chính nghĩa “ Hai tai cùngvới đôi mắt của tớ đều đã làm việc hết công suất, lời nói và hành động đều rấtmẫu mực nha. Hơn nữa lý tiểu muội của tớ đột nhiên muốn tăng mạnh. Chính lànhững bài này thực quá khó, tuy rằng kỹ thuật của tớ có tiến bộ rất nhiều cóđiều chưa đủ quá quan, giải được loại bài toán như thế này chắc mình được ngườita bái làm thầy rồi. Đại nhân thương xót, tế bào tiểu muội của tớ đều đã chếtsạch rồi.” Nói xong thừa dịp Tô Nhan đang còn sửng sốt, Lăng Sở Sỡ đã nhanhchóng đoạt đi bài thi rồi đứng lên một cách nhanh nhất.

“Sở Sở, chúng ta là huynh đệ tốt. Cậu uống cháo cũng đừng quêncấp cho huynh đệ chúng tớ nữa.” Mắt thấy Lăng Sở Sở đoạt bài thi thành công thìTần Mộc Thiên ngồi ở phía sau vội vàng kêu lên.

“Yên tâm, chị đây là tuyệt đối sẽ không cần quên đàn em như cậuđâu.” Lăng Sở Sở vội vã sao chép bài thi cũng không ngẩng đầu lên đã trảlời.

Tô Nhan hung tợn nhìn Tần Mộc Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói,“Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Cấu kết với nhau làm việcxấu.”

Đã tiếp nhận được bài thi đang bắt đầu sao chép, Tần Mộc Thiêncười hắc hắc, “Tô Nhan, cậu là làm người phục vụ dân. Tớ là đại biểu sẽ tổ chứckhen ngợi cậu.”

“Thế thì tớ sẽ là đại biểu đại diện cho mặt trăng đi tiêu diệtcậu.” Tô Nhân trơ mắt nhìn kết quả lao động của chính mình bị chia cắt, khôngkhỏi chán nản. Chẳng lẽ đây là do ngày thường môn này cô làm bậy nhiều lắm nêncó báo ứng sao?

“Phốc?” Luôn luôn đứng bên cạnh xem diễn trò, Hứa Triết Quân rútcuộc nhịn không được, bật cười. Tô Nhan hung tợn liếc hắn một cái lại bị màncười kia của Hứa Triết Quân làm cho lóa con mắt.

“Cười cái gì mà cười.” Tô Nhan buồn bực trở lại tiếp tục nằm úpsấp trên mặt bàn. Trong đầu tất cả đều hiện lên bộ dạng cười rộ mới vừa rồi củaHứa Triết Quân. Thằng nhãi này thế nhưng cười thì… Tô Nhan lục soát lại cảm hứngcủa mình cuối cùng quyết định cho hắn một từ ấn tượng “Yêu Nghiệt”. Hứa yêunghiệt, người này cười rộ lên đúng là thắc họa thủy.

Ngày lại ngày không mặn không nhạt trôi qua nhanh, học kỳ thứnhất của năm cấp ba rút cuộc cũng đến ngày các học sinh nghênh đón chờ đợi từlâu : Đại hội thể dục thể thao.

Tuy nói đại hội thể dục thể thao là tốt đó là vì không cần mỗingày đều nghe giảng bài, làm ra vẻ chăm chú nhưng thực ra lại làm khó chínhmình, lại bị ban cán sự lôi lên tham gian trận đấu, Tô Nhan không nhịn được màvẻ mặt đầy ưu phiền. Nhớ tới lời nói của ủy viên thể dục, cô thật sự muốn đứnglên ngửa mặt lên trời mà thé dài, “ Thiên đạo bất công, vận mệnh đa suyễn a”( công đạo bất công, vận mệnhnhiều ngang trái)

Với thân thể nhỏ nhắn như thế này lại đi chạy thi 8000m với 1500mnữa sao, làm sao có thể chịu nổi? Chẳng lẽ lần này cô nhất định vì vinh dự củalớp tiếp tục bị thúc giục mà gục ngã trên sân thể dục sao?

“Ai..” Thời điểm này làm Tô Nhan không biết lần thứ mấy thở dài,Lăng Sở Sở thần kinh rút cuộc cũng bị làm cho hỏng mất thôi “A Nhan, đừng khổsở. Tớ biết có người so với cậu còn thảm hơn nhiều.”

“Trên đời này làm gì còn có thể có người so với tớ mà còn thảmhơn nữa chứ ?” Từ khi được tin dữ đến này, Tô Nhan đã muốn đem chính mình phânloại vào nhân vật bi thảm nhất thế giới.

“Hứa Triết Quân nha.”

“Có Có” Lăng Sở Sở giống như con gà mổ thóc gật đầu nói, “Khôngthể nào, ủy viên thể dục dựa vào đâu mà biết được răng Hứa Triết Quân trước kiaở trong đội thể dục của trường cũ, chạy dài ra vẻ rất lợi hại. Hắn trong lần đạihọc thể dục thể thao lần này phải chạy 1000m cùng với 1500m, so với cậu còn thảmhơn. Cho nên cậu cũng đừng khổ sở.” Lăng Sở Sở vỗ vỗ Tô Nhan, an ủi nói. Cô biếtTô Nhan có thể chất rất đặc biệt, chẳng may lúc chạy mà cô ấy lại rơi vào tìnhcảnh không hay hô hoặc là bất hạnh thì chẳng sợ lại thảm nhưng chỉ cần tìm đượcngười so với cô ấy còn thảm hơn thì cô ấy lập tức sẽ mãn trạng thái tại chỗ sốnglại.

“Tớ không cần. 1200m cùng 1800m sao? Có thể lên được 2500m đấy.Tớ chỉ mới có 1500m , còn hơn một nửa quãng đường của hắn ta.” Tô Nhan tính rấtkỳ quái sau đó vừa cười vừa nói “ Haha . Tớ rất thích sự chênh lệch này. Đối vớiviệc làm này của ủy viên thể dục , tớ cảm thấy rất vừa lòng.”

“Vừa lòng cái gì ?”

“Vừa lòng với tên nhãi Hứa Triết Quân so với tớ chạy còn nhiềuhơn, còn muốn nhiều nhiều hơn nữa kìa. Loại cảm giác chân thật này quả là rấtsung sướng.” Xoay một cái mây đen trong lòng rút cuộ tản đi, Tô Nhan nhịn khôngđược ngửa mặt lên trời cười dài nói.

“Phải không? Như vậy chẳng phải là tớ rất vinh hạnhsao?”

“À…” Tô Nhân cảm thấy thế này không đúng. Thanh âm này không phảicủa bảo bối Sở Sở nhà cô nha. Quay đầu, quả nhiên là thằng nhãi Hứa yêu nghiệtcười như không cười đang đứng nhìn cô, “ Hắc, hắc…” Tô Nhan xấu hổ cười cười,trong lòng không khỏi bi ai nói thầm : Xong rồi! Bây giờ thì đã bị yêu nghiệtghi hận.