Lúc trước ta nghĩ hắn là kẻ giết người không gớm máu, là ta sai. Mà ban nãy, nghĩ hắn thật tốt cũng là ta sai. Tên này tuy không trực tiếp giết người nhưng lại có thể khiến người ta vì vô vọng mà chết.
Vì cái gì vào đến sơn cốc rồi mà ta còn phải đi mãi? Thức ăn đâu? Uy, ông trời của ta, thượng đế của ta, thánh mẹ Maria, help me!
“Này, ngươi không ổn sao? Là tới nguyệt kỳ?” Thấy ta nước mắt ngắn dài, khụy xuống ôm bụng, hắn một vẻ mặt rất có đạo đức hỏi.
“…” Ta thật muốn đập hắn!
“Còn bao lâu nữa ta mới được ăn?” Trước suy nghĩ, đập chết hắn, ta sống thế nào, ta đành đè xuống ý định giết hắn.
“Ngươi mệt mỏi sao?” Hắn thành công đụng chạm vào lòng tự tôn của ta.
“Ta sao lại mệt mỏi, ta rất khỏe!” Đúng nha, nói về trí tuệ ta có thể thua người khác, nhưng nói về thể lực thì… không bằng một tên nam nhân trói gà không chặt này rất là mất mặt đâu.
“Không bằng ta đưa ngươi đi, ngươi cũng đã không ăn gì mấy ngày nay rồi.”
Bằng vào hắn mà có thể đưa ta đi đâu? Đi chết sao? Ta thật bực mình nha!
Nhưng mà, ta còn chưa kịp nói gì thì hắn đã vòng tay ôm gọn lấy ta. Rồi cảm giác cả thân thể đang dần rời xa mặt đất… Dưới chân ta chỉ còn lại những chấm màu sắc, không thấy rõ hình dạng của hoa bướm; đằng xa là màu xanh tươi tốt của những cây cao… Rất tốt ngoạn! Là khinh công nha, hắn hội biết khinh công nha! Uy, hắn là thần kinh có vấn đề, sức lực tốt hơn ta cũng không sao! Ta rất hào phóng sẽ không so đo với hắn, hắc hắc. Nhưng là, ta chợt nghĩ, hắn có thể như vậy dụng khing công, sao còn cố tình để ta đi một đoạn đường dài như vậy a… Có thể là hắn ngại ngùng ôm ta như thế này đi? Nghịch lý nha, hắn thật sự biết cái gì ngượng ngùng đi? Ân, có thể tạm chấp nhận.
Cái này qua đi, cái khác liền kéo tới. Bạch Hồ mặc đồ cổ, kiểu tóc cổ, biết khinh công, làm chủ một vùng rộng lớn, không quá khoa trương đi? Dân số hiện nay tăng nhanh đáng kể, ai lại dành cho một tên tâm thần mảnh đất tốt thế này a? Hay là, ta xuyên về cổ đại a! Cái thời đại mà người ta nhảy trên nóc nhà như cóc, bay trên trời như nhạn, múa kiếm như múa quạt sao? Thật hay giả, đợi ra ngoài hẳn biết, ăn no trước đã!
Chớp mắt, hắn đưa ta đến đứng trước một ngôi nhà gỗ, nhỏ nhắn mà tinh tế. Một màu xanh của dây leo rợp trên mái nhà, điểm xuyến những chùm bông nhỏ đủ màu buông mình trên dây, bồng bềnh như mây… Còn có! Mùi thức ăn rất thơm, rất có sức hút.
Bạch Hồ đẩy cửa tiến vào trong nhà, ta như chú chó nhỏ chờ được ăn mà đi theo hắn.
“Ngươi ngồi chờ ta đem thức ăn lên.” Mỉm cười, kéo ghế, động tác như một bồi bàn thực thụ.
“Ân.” Ta cũng mệt mỏi rồi.
Hắn mở một cánh cửa khác rồi biến mất, để lại trong căn phòng mùi thức ăn nức mũi.
Một lát sau, hắn trở lại, trên tay mang theo hai đĩa thức ăn rất lớn, khẩu phần trư ăn. Thật thích nha!
“Hiện tại chỉ có mấy món này, ngươi chịu khó ăn nha.” Chân thành nói.
“Ân.” Vui vẻ, thực vui vẻ.
Hai món mà hắn mang ra, một là món cá chưng tương, còn lại là thịt xào chua ngọt. Rất hợp khẩu vị của ta a! Ăn, ăn, ăn, ta không khách khí dùng tay không mà ăn.
“Ngươi không thấy như vậy thật bẩn sao.” Hắn có vẻ không chấp nhận được chuyện ta dùng tay bóc thức ăn.
“T…a thật… đói nha…” Miệng bận bịu nuốt nuốt, nhai nhai, nói nói.
“Ân, ngươi ăn từ từ kẻo nghẹn.” Hắn mỉm cười, hai mắt híp lại, khiến ta có chút cảm thấy… bất an?
“Ha ha, hảo.” Ta cười khiến một miếng thịt rơi từ miệng xuống dưới đất. Ta nhìn trân trối, nước mắt cũng đã muốn chảy ra, quá phí! “Khụ”, ai đó ho khan, ta ngước mắt lên liền bắt gặp con ngươi sâu thẳm của hắn.
…
Quá nửa ngày, ta thật chịu không nổi, hắn làm sao mà cứ nhìn chằm chằm ta nha? Ta biết tướng ăn của ta tương đối xấu, nhưng cũng không nên quá lộ liễu mà nhìn như vậy a! Ta trợn mắt hắn.
“Cần nhi nha, ngươi xem trọng thức ăn hơn ta sao?” Ánh mắt ưu thương.
Đương nhiên là! Ta bảo ngươi, Bạch Hồ, cho dù ngươi có lõa thể đứng trước mặt ta, mắt ta cũng sẽ không dán lên người ngươi đâu, ta hội tôn trọng đồng chí thức ăn thân mến!