*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* Hé lu mn, lại là mình đây, mn thấy mình năng suất không hehe. Nhớ tặng sao và bình luận để mình có động lực hơn nữa nhe. Mãi iu <3
- -------------------------------------------
Chương 4
Edit: Tũm
Thời tiết ngày một lạnh hơn, tết âm lịch sắp đến, Lục Sùng trong bữa tối hỏi anh: "Tết âm lịch này, cậu có về nhà họ Kỳ không?"
"À, vâng, em sẽ trở về."
Kỳ Diệp nói có chút thiếu tự tin, cậu biết rõ rằng mình không thể nào trở về được nữa, nhưng cậu không muốn Lục Sùng phải lo lắng cho mình, vì vậy chỉ có thể tạm thời nói như vậy.
"Ừ, tôi cũng sẽ về chỗ của ba tôi, đến lúc đó tôi sẽ cho dì Thanh và những người khác nghỉ tết."
Trong lễ giao thừa, tiếng pháo nổ không ngớt, nhà chính* họ Lục vô cùng náo nhiệt, bên trong bên ngoài đâu đâu cũng là người.
*Nguyên gốc 陆家旧宅: hán việt là lục gia cựu trạch thì mình để là nhà chính vì cả dòng họ Lục đều tụ họp về đây.
"Anh à, anh Kỳ Diệp không về cùng anh sao?" Lục Xảo - em gái Lục Sùng hỏi.
"Ừ, cậu ấy nói muốn về nhà mình."
"Hả? Người nhà họ Kỳ? Anh ấy còn có thể trở về sao?"
Lục Sùng nhíu mày: "Tại sao nhà mình mà cũng không thể trở về?"
"Không phải, anh, anh không biết, nhà họ Kỳ đối xử với anh Kỳ Diệp... Ầy dù sao cũng không tốt lắm, ghét bỏ anh ấy vì là một omega, còn nói anh ấy là người chơi bời lêu lổng. Sau khi anh ấy gả cho anh, nhà họ Kỳ còn nói anh ấy là muốn làm vợ nhà giàu... Tóm lại, nhà họ Kỳ luôn nói xấu con trai mình với người bên ngoài, mọi người đều biết, anh ấy mà trở về không phải là chịu cái nhìn khinh thường sao? Anh ấy sao có thể trở về được?"
"Đừng theo bọn họ nói bậy, Kỳ Diệp không phải loại người như vậy."
"Em biết mà anh, em chỉ là thuật lại thôi." Lục Xảo cũng đã gặp Kỳ Diệp vài lần, chính là tại nơi làm việc, nên có ấn tượng tốt về Kỳ Diệp: "Mặc dù, hai anh là kết hôn vì hợp tác nhưng anh à, anh vẫn nên quan tâm đến anh Kỳ Diệp đi."
Lục Sùng lấy di động ra gọi cho Kỳ Diệp, nhưng không ai nhấc máy, anh lại hỏi tài xế: "Anh đưa Kỳ Diệp về nhà họ Kỳ à?"
"Chủ tịch Lục, cậu Kỳ nói tôi không cần tôi đưa đi, cậu ấy tự mình về, tôi liền..."
"Được rồi, lần sau chuyện tôi sắp xếp thì phải làm cho tốt, mấy ngày tới anh không cần phải đến nữa."
Lục Sùng trong lòng có chút buồn bực, Kỳ Diệp là người như thế nào anh biết rõ nhất, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu có vẻ sống rất tốt, danh tiếng trong công ty xuất bản cũng không tệ. Anh gọi điện thoại cho ông chủ bên nhà xuất bản, và định mở lời nhờ đối phương chiếu cố cậu. Ông chủ cũng cười nói: "Chủ tịch Lục yên tâm, Kỳ Diệp rất xuất sắc, cậu ấy là nhân viên xuất sắc nhất tháng của chúng tôi đó. Nếu anh không nói với tôi, tôi cũng không biết là cậu ấy đã kết hôn đâu..."
Vì vậy, anh mặc nhiên cho rằng Kỳ Diệp lớn lên từ một gia đình đầm ấm, hạnh phúc và được dạy dỗ đàng hoàng nên mới có tính cách và tâm thái như vậy. Cho nên anh mới yên tâm khi thấy cậu bảo muốn về nhà họ Kỳ.
Anh mở weibo để xem trạng thái của Kỳ Diệp có cập nhật gì hay không, nhưng lại phát hiện ra trạng thái mới nhất là một tuần trước. Lần này anh mới chú ý đến phần giới thiệu vắn tắt trên weibo của Kỳ Diệp: "Một gốc cây không có rễ, chỉ dạo chơi nhân gian."*
*Nguyên gốc 一株植物, 没有根系, 看看人间而已: mình không hiểu lắm nên dịch đại nhe:v
Lục Sùng cảm thấy trong lòng có chút chua xót, liền gọi trợ lý đặt chuyến tàu cao tốc sáng sớm mai để nhanh chóng trở về thành phố B. Anh có chút lo lắng cho Kỳ Diệp.
Trong biệt thự Thanh Thủy im ắng như không có ai, Lục Sùng ở phòng khách hô to "Kỳ Diệp" cũng không có ai trả lời. Lục Sùng tưởng Kỳ Diệp về nhà thật rồi, nhưng sau khi mở cửa phòng mình ra, anh lại thấy một điều không thể tưởng tượng được.
Tủ quần áo của anh đã bị dọn sạch, ngay cả quần áo mùa hè khóa ở ngăn trong cùng cũng bị tháo ra. Khóa hoàn toàn bị hỏng, thậm chí còn chảy xuống một ít vệt máu. Quần áo của anh bị chất thành một đống cao, vây thành hình tròn, giống như một cái tổ được chim én xây lên một cách cẩn thận. Và người đang được bao quanh trong đống quần áo đó chính là Kỳ Diệp. Cậu vùi sâu vào trong áo khoác, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ và đang ngủ rất say.
Kỳ Diệp không về nhà họ Kỳ, cậu ở chỗ này một mình rất thoải mái, cuối mỗi tuần còn có anh đẹp trai Lục Sùng ăn tối và trò chuyện cùng, quả thực rất là vui. Cậu không muốn về đó để làm mình khó chịu, hơn nữa mấy ngày này là kỳ động dục của cậu, dưới ảnh hưởng của pheromone, cậu thích ở một nơi quen thuộc hơn.
Lại không lường trước được*, cơ thể cậu xảy ra tình trạng kháng thuốc làm dịu. Sau khi tiêm hai ống và nôn mửa trong toilet một lục vẫn không thấy thuốc phát huy tác dụng, khát vọng có được pheromone của alpha bao bọc đã đẩy cậu đến đỉnh điểm của dục vọng. Cậu nhớ Lục Sùng, mùi rượu làm người ta say, lại vừa khiến người ta yên ổn lại. Lý trí còn sót lại cậu buộc mình phải tỉnh táo, cậu ở trong phòng khách dậm chân, cáu kính lật xem lịch, cố gắng trấn tĩnh lạ làm theo phương pháp lần trước của chị y tá: "Hôm nay là thứ sau, ngày mai là thứ bảy. Như vậy còn có nữa ngày nữa là có thể nhìn thấy Lục Sùng rồi, nửa ngày, nửa ngày, còn lại nửa ngày thôi..."
*Nguyên gốc 天有不测之风云: câu này có nghĩa kiểu tình huống xảy ra bất ngờ á nên mình để luôn vì mình ko nghĩ ra đc câu tục ngữ nào phù hợp:v
Nhưng Kỳ Diệp quên mất tuần này là tết âm lịch, thứ sáu trôi qua, thứ bảy cũng qua, nhưng Lục Sùng vẫn chưa quay lại. Cậu suy sụp mất, hoàn toàn không có cách nào ra ngoài gặp bác sĩ, chỉ có thể quanh quẩn trong phòng khách: "Không phải nói thứ bảy sao? Tên lừa gạt, nói là thứ bảy... nhưng thứ bảy qua rồi..."
Cậu lại mở lịch ra xác định xem thứ bảy đã trôi qua chưa, xem gần chục lần rồi, cuối cùng không kìm được nước mắt mà khóc: "Sao anh vẫn chưa về nhà..."
Thế là anh lại không tự chủ được chạy vào phòng Lục Sùng làm tổ, có lẽ do cậu bị đè nén quá lâu. Lần này, chứng ý lại pheromone nghiêm trọng hơn mấy lần trước. Cậu chất đống hết áo khoác mà trong miệng vẫn lẩm bẩm "chưa đủ, chưa đủ", rồi dùng tay không phá khóa tủ, miếng sắt sắc bén cứa vào ngón tay. Nhưng cậu vẫn không biết mệt mỏi ôm hết quần áo ra, chồng lên nhau, rồi lao vào chiếc bé xinh đó, như thể cậu đang bước vào thiên đường vậy.
Cậu mặc mấy cái áo khoác lên người, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, liền lấy túi đồ máy vá của dì Thanh, cởi chiếc áo sơ mi cao cấp có mùi thơm nhất của Lục Sùng, cắt nó rồi nhét bông vào và khâu thành một con búp bê đơn giản.
Cậu mìm cười và nâng con búp bê lên nói: "Hì hì, anh đã trở về rồi! Em đã nói rồi mà, sao anh có thể nuốt lời được chứ."
Sau đó cậu ôm búp bê nằm xuống đống quần áo, sau một hồi tự giày vò bản thân khiến cậu rất mệt mỏi nên cậu nhanh chóng chợp mắt, trong miệng còn lẩm bẩm: "Em rất nhớ anh a, em còn chưa được ôm anh đâu, nhưng nếu mà ôm anh chắc hẳn cũng sẽ là cảm giác này đi."
Cho nên, khi Lục Sùng lôi đống quần áo ra tìm Kỳ Diệp, anh đã nhìn thấy cảnh này: omega với khuôn mặt lấm tấm nước mắt, đang ôm một con búp bê được may từ quần áo của chính mình. Khá lắm, đây là chiếc áo đắt nhất, cậu ngủ rất say nhưng lại có chút trằn trọc, thỉnh thoảng còn cúi đầu xuống dụi dụi má vào búp bê.
Lục Sùng trong lòng có chút hỗn loạn, không biết đã xảy ra chuyện gì, nghiêng người lay lay Kỳ Diệp: "Kỳ Diệp lên giường ngủ đi, sàn nhà lạnh lắm."
Omega có chút ngây ngốc khi bị đánh thức: "Anh là ai?"
"Tôi là Lục Sùng."
"Lục Sùng? Anh không phải Lục Sùng. Đây mới là Lục Sùng." Kỳ Diệp cho anh xem con búp bê trong tay mình, sau đó cảnh giác thu lại: "Này, anh đừng chạm vào!"
Lục Sùng nhìn con búp bê được làm có chút siêu vẹo kia mà không nói lên lời, anh ghé sát lại rồi nói: "Tôi thật sự là Lục Sùng."
"Anh thật sự là Lục Sùng? Tôi không tin. Lục Sùng tặng tôi rất nhiều quà, anh có thể liệt kê không? Nếu anh có thể nói ra tôi sẽ tin anh."
Lục Sùng nhất thời có chút nghẹn lời, nói thật là lần trước anh chỉ chuyển danh sách cho trợ lý, sau đó anh không để ý đến nữa, hơn nữa anh cũng không nhận ra được những đồ trong danh sách, điều thật sự là làm khó anh.
"Nhìn xem, tôi đã nói anh không phải Lục Sùng mà. Nghe cho kỹ nè, anh ấy đưa cho tôi...."
Kỳ Diệp ôm búp bê, nhớ rất kỹ nói ra từng món quà một, Lục Sùng hơi kinh ngạc: Sao cậu ấy có thể nhớ rõ như vậy?
"Anh ấy còn khen tôi nấu món cá hạt thông* ngon lắm, còn khen tôi mua hoa sơn trà Nhật** đẹp nữa cơ, anh ấy còn bảo tôi đi làm đừng quá cố sức sẽ mệt mỏi đấy, nhưng ngày nào anh ấy cũng không về nhà..."
*Nguyên văn 松子鱼: một món ăn truyền thống của Quảng Đông, thuộc ẩm thực Quảng Đông là cách tân của món cá sóc nổi tiếng ở Giang Tô. Món có tên như vậy là bởi vì cá khi nấu xong có hình như hạt thông. Món ăn có thịt cá xốp giòn, thơm, vị chua hơi ngọt, thường được dùng trong các bữa tiệc. (Nguồn: Baidu)
**Ảnh ở cuối chương nhé mn
Lục Sùng không khỏi ôm lấy cậu: "Kỳ Diệp, tôi chính là Lục Sùng."
Kỳ Diệp ngẩn người, ôm lại anh, ngửi thấy mùi pheromone nồng đậm trên cổ người kia, cả người đều thả lỏng, bắt đầu nhỏ giọng thút thít khóc.
"Lục Sùng... Lục Sùng... Thật sự là anh rồi...."
Kỳ Diệp khóc đến thở không ra hơi: "Lục Sùng, em thấy khó chịu lắm..."
"Sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Sao lại khó chịu?"
Kỳ Diệp chỉ vào thuốc làm dịu ở trên tủ đầu giường: "Cái này, khó chịu lắm, em muốn nôn, không thoải mái chút nào, em nhớ anh lắm..."
Lục Sùng muốn nghiêng người nhìn một cái nhưng bị Kỳ Diệp ôm chặt lấy: "Anh đừng đi mà..."
"Được rồi, anh không đi, chúng ta lên giường nằm có được không, trên mặt đất lạnh lắm."
Anh phóng ra một ít pheromone, cả người Kỳ Diệp mềm nhũn ra, để cho Lục Sùng ôm cậu lên giường. Cậu ghé sát vào tuyết thể của Lục Sùng liên tục hít sâu vào giống như đang hít thuốc phiện vậy, hai tay thì ôm Lục Sùng không rời, cả người vùi trong vòng tay của đối phương.
Lục Sùng cầm ống tiêm lên nhìn, trên ống ghi thuốc làm dịu, làm dịu cái gì? Anh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, bảo trợ lý kiểm tra bệnh án của Kỳ Diệp.
"Chủ tịch Lục, bác sĩ nói rằng đó là chứng ỷ lại pheromone. Nếu như cậu Kỳ xây tổ, hoặc là uống rượu, vậy thì chắc chắn là đã xuất hiện việc kháng thuốc làm dịu rồi, khả năng cần phải kết..."
Thì là thùng rượu biến mất trong hầm rượu kia là do omega nhà mình lấy đi.
"Cậu hỏi bác sĩ xem, tiêm thuốc làm dịu có tác dụng phụ gì?"
"Bác sĩ nói nếu tiêm cùng lúc với thuốc ức chế sẽ xuất hiện biểu hiện buồn nôn, nôn mửa, không có cảm giác thèm ăn và một số phản ứng thuốc khác..."
"Được rồi, tôi đã hiểu."
Lục Sùng cúp điện thoại, nhìn thấy Kỳ Diệp vẫn còn ôm con búp bê bảo bối kia, liền hít sâu một hơi hỏi: "Sao em không nói cho anh biết?"
Kỳ Diệp không trả lời anh, chắc cậu đã ngủ rồi.
Lục Sùng vuốt vuốt tóc cậu nói: "Thực xin lỗi, xin lỗi đã khiến em như vậy*."
*Nguyên gốc 不好意思/bu hao yi si/: mình có tìm hiểu trên mạng và quyết định chuyển thành như thế này nên có thể nó sẽ không sát nghĩa.
- -----------------
Lời tác giả:
- Tạm thời đến đây!
- Ý tiếp theo của tác giả nói là 3 câu trong phần giới thiệu vắn tắt trên weibo của bé thụ là trích từ một tác phẩm <28 瑞士卷> và đây là 3 câu thơ trong một bài thơ tên "Viết cho người bình thường ba dòng thơ".