Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 68






Trường quay ngày hôm nay cũng không vì diễn viên đóng vai nam phụ sẽ tới mà có gì thay đổi.
Nam chính Triệu Tư Châu được một đám em gái vây xung quanh, dùng ánh mắt sùng bái nghe anh ta kể về lịch sử chói lọi trong giới giải trí của mình.

Quan hệ của Giả Thanh Thanh cùng Ninh Tuyết Lạc gần đây khá tốt, cô ta đang hưng phấn khoe với Ninh Tuyết Lạc về chiếc vòng tay kim cương mới được ba mua cho.
Chỉ có mỗi mình Ninh Tịch là trông mòn con mắt, vai của cô với vai nam phụ này có quá nhiều cảnh quay chung, chất lượng của người này như nào sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới vai diễn của cô.

Trên cổ tay của Giả Thanh Thanh là chiếc vòng kim cương lấp lánh, cô ta khinh bỉ nói: "Chị Tuyết Lạc, chị xem bộ dạng mong ngóng đàn ông của cô ta kìa, còn tưởng đạo diễn sẽ mời một Phan An* về cho cô ta chắc?"
*Phan An: Đệ nhất mỹ nam cổ đại, để biết thêm chi tiết thỉnh tìm Goole đại thúc.
Ninh Tuyết Lạc nghe thế thì ra vẻ bất đắc dĩ, nâng cao giọng: "Em nha, đừng nhằm vào Ninh Tịch mãi thế, vai của cô ấy đóng chung với anh ta nhiều nhất nên để ý hơn chúng ta cũng là điều bình thường mà!"
"Ha ha, đúng là rất nhiều, thật nhiều cảnh hôn, cảnh lăn giường! May mắn là em không nhận vai này bằng không, không biết sẽ bị người ta chiếm tiện nghi tới mức nào!"
Giả Thanh Thanh vui vẻ nói, nói xong còn dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn Ninh Tuyết Lạc: "Như chị Tuyết Lạc là tuyệt nhất, bạn trai đẹp trai như thế mà ngay cả người hợp tác cũng đẹp trai không kém."
....
Lúc này ở cửa trường quang vang lên giọng nói hưng phấn của đọa diễn Quách Khải Thắng: "Đến đến đến đây nào, mọi người mau tới đây, nam phụ của chúng ta - thần y Tôn Hoán Khanh đến đây rồi! Mọi người cùng tới chào hỏi đi!"
Đoàn làm phim có vẻ không hào hứng lắm, Triệu Tư Châu không có ý đứng lên, các cô bé vây xung quanh vẫn y như cũ ngồi cạnh anh ta, tranh nhau muốn anh ta nắm tay.
Giả Thanh Thanh khinh thường "hừ" một tiếng, còn không thèm nhìn ra bên ngoài một cái, Ninh Tuyết Lạc dặm lại trang điểm xong đứng dậy khuyên nhủ: "Hay là đi chào hỏi chút đi, dù sao cũng cùng là đồng nghiệp."
Giả Thanh Thanh lúc này mới bất đắc dĩ đi theo.

Ninh Tịch đương nhiên là người đầu tiên chạy như bay tới, vừa nghiêng đầu nhìn ra ngoài thì giây kế tiếp cả người cô giống như bị sấm sét bổ thẳng xuống đầu.
Đứng bên cạnh đạo diễn là...
Một đầu lông vàng bắt mắt kia làm cô muốn tự lừa dối mình rằng cô nhìn lầm rồi cũng không có khả năng.

Tại sao nam phụ lại là "con hàng" này...
Trợ lí trường quay - tiểu Lý đột nhiên hét lớn như sắp mất mạng đến nơi: "A------ a a a a a a..."
Giả Thanh Thanh nhíu chặt lông mày: "Bị điên à! Hét cái gì mà hét?"
Vừa dứt lời, ánh mắt liếc tới người đàn ông đi phía sau đạo diễn...
"Aaaaaaaaaaaaa..." Chính cô ta cũng thét lên một tiếng.
"Sao vậy?" Ninh Tuyết Lạc hỏi.
"Giang...! Giang...!Mục...!Dã! Chị Tuyết Lạc! Là Giang Mục Dã đó!" Giả Thanh Thanh kích động bấm chặt cánh tay của Ninh Tuyết Lạc.

"Cái gì?" Ninh Tuyết Lạc nhìn theo ánh mắt của Giả Thanh Thanh.
Chỉ thấy đạo diễn vui mừng hớn hở đi trước, thái độ vô cùng ân cần nhỏ nhẹ, mà đi theo phía sau là một người đàn ông tóc vàng, ăn mặc vô cùng thời trang, quần shorts bò bạc màu phối với áo phông, một tay nhét trong túi, trên mặt người đàn ông này mang theo sự phách lối, xấu xa lại lưu manh, lúc mỉm cười còn lộ ra hai cái răng nanh cực kì đáng yêu.
Giang Mục Dã...!vai nam phụ ấy vậy mà lại là Giang Mục Dã...
Ngay cả Ninh Tuyết Lạc cũng bị chuyện này làm cho kinh hãi.
Lúc này đám con gái vốn đang vây quanh Triệu Tư Châu cũng như sói đói thấy mồi ngon, đổ xô ra cửa: "Ôi mẹ ơi! Giang Mục Dã! Thật sự là Giang Mục Dã sao? Tôi có hoa mắt hay không, mau cấu tôi một cái!"
"Trời ơi! Thật sự quá đẹp trai đi! Đẹp trai tới chân tôi cũng mềm nhũn rồi! Nghe nói Giang Mục Dã còn có fan tuổi bà nội đó! Ngay cả bà lão 80 tuổi cũng không thoát khỏi mị lực của anh ấy!"
"Đừng có cản tôi, thật vất vả mới thấy người thật, tôi muốn lên giường với anh ấy! Không lên được giường của Giang Mục Dã một lần thì đời người còn có ý nghĩa gì!"