Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 498





Lục Sùng Sơn nói rồi quay sang dặn dò quản gia đang đứng kế bên: "Hình Võ, cậu đi chuẩn bị một phần quà cảm ơn cho cô Ninh.

"
Những lời này không chỉ là có ý muốn đuổi khách mà còn muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ, tỏ vẻ không muốn nợ nần gì của nhau.

Qua cầu rút ván, lợi dụng xong là vứt, thể hiện cũng rõ ràng quá nhỉ?.

Thật ra thì Ninh Tịch cũng chẳng thèm để ý đến thái độ của Lục Sùng Sơn đối với mình như thế nào, nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện phải xa Tiểu Bảo, nỗi đau đớn đến tận xương tủy lại bao trùm lấy cô, cô vô thức ôm Tiểu Bảo thật chặt.

Thật sự là không muốn!
Cô không muốn xa Tiểu Bảo đâu!
Thậm chí trong khoảnh khắc đó, trong sâu thẳm tâm trí cô sinh ra một ý nghĩ điên cuồng muốn cưỡng chế ôm Tiểu Bảo đi!
Bầu không khí xung quanh Ninh Tịch bỗng chốc trở nên lạnh dần, ánh mắt lạnh lẽo âm thầm lướt qua tất cả mọi người trong phòng, cô vô thức đánh giá khả năng vũ lực của tất cả mọi người.

Nếu như cô muốn làm như vậy thật thì trong số những người này ngoại trừ Lục Đình Kiêu ra không có bất kì ai có thể ngăn cản cô đưa Tiểu Bảo đi.


Chắc là do cảm nhận được sóng cảm xúc dao động và hơi thở lạnh lẽo trên người Ninh Tịch, bánh bao nhỏ vốn đang yên ổn cuộn tròn trong ngực cô có chút khó chịu mà nhíu nhíu mày.

Ninh Tịch thấy thế liền sực tỉnh, chán nản bình ổn lại tâm trạng vỗ vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Bảo dỗ dành.

"Như Ý, bà tới bế Tiểu Bảo đi!" Lục Sùng Sơn thấy cô không thèm nhúc nhích tí gì liền nổi lên ẩn ẩn tức giận.

Nhan Như ý gật đầu rồi định tiến lên đón lấy Tiểu Bảo trong lòng Ninh Tịch, nhưng đúng lúc này, Lục Đình Kiêu lại bước đến trước đứng trước mép giường, ý muốn đón Tiểu Bảo từ tay Ninh Tịch: "Ninh Tịch, đưa Tiểu Bảo cho tôi.

"
Ninh Tịch giương đôi mắt cảnh giác nhìn Lục Đình Kiêu, kể cả có là Lục Đình Kiêu đi chăng nữa, cô cũng không muốn đưa Tiểu Bảo cho anh.

Không cho! Không cho! Tiểu Bảo là của tôi!
Thấy dáng vẻ đề phòng của cô gái nhỏ, trong mắt của Lục Đình Kiêu tràn đầy vẻ yêu chiều, ánh mắt ấm áp bao phủ lấy Ninh Tịch, dịu dàng nói: "Tiểu Tịch ngoan, tin tưởng anh, được không?"
Ninh Tịch nhìn chằm chằm vào Lục Đình Kiêu, vành mắt ửng đỏ.

Không tin! Ai cũng không tin!

Tại sao? Tại sao đến cả anh cũng muốn cướp Tiểu Bảo đi?
Không! không đúng!
Đâu phải là cướp, Tiểu Bảo vốn dĩ là của bọn họ mà, không phải của cô, không phải của cô!
Ninh Tịch, rốt cuộc mày làm sao thế? Mày đang làm cái gì vậy?
Ninh Tịch dùng tất cả sự lí trí mới có thể khiến bản thân mình tỉnh táo đôi chút, sau cùng cô mới thật cẩn thận đưa Tiểu Bảo cho Lục Đình Kiêu, ánh mắt cô vẫn dính chặt không nỡ rời, đồng thời trong mắt cũng tràn đầy sự ấm ức.

Lục Đình Kiêu thấy cô gái nhỏ dùng ánh mắt "anh là một khốn khiếp" nhìn anh thì trên gương mặt thoáng hiện một nụ cười bất đắc dĩ.

Lục Sùng Sơn thấy thế thì hài lòng gật đầu, "Hình Võ, đi chuẩn bị xe đi!"
"Cô Ninh, xin mời đi theo tôi.

" Hình Võ lên tiếng tỏ ý Ninh Tịch có thể theo anh ta rời khỏi đây.

Lục Đình Kiêu một tay ôm Tiểu Bảo - thằng bé đang bắt đầu khó chịu vì thay đổi người bế, một tay khác kéo Ninh Tịch ra đằng sau lưng mình.

Tiếp sau đó, anh nhìn cha mẹ mình với ánh mắt lạnh lùng: "Ba, mẹ, thời gian qua phải chăm sóc Tiểu Bảo đã khiến hai người vất vả rồi, dạo gần đây công ty cũng không bận lắm, Cảnh Lễ cũng sắp về rồi, sau này Tiểu Bảo sẽ không làm phiền đến ba mẹ nữa.

"
Anh vừa mới dứt lời, sắc mặt của Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý đều đột ngột thay đổi.

Vẻ mặt của Nhan Như Ý tràn ngập lo lắng: "Đình Kiêu, con làm gì thế? Sức khỏe của Tiểu Bảo vừa mới ổn định thôi mà! Con muốn đưa Tiểu Bảo đi đâu?".