Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 437





Philadelphia, nước X.
Hùng Chí móc ra một cây súng lục bán tự động Glook22, loại súng này có bề ngoài nhỏ gọn nhưng lực xuyên của đạn lại hết sức đáng sợ, cũng chính nhờ cây Glook 22 này mà Hùng Chí nhiều lần có thể chuyển nguy thành an.
Đi tới đây trong lòng Hùng Chí bỗng dâng lên một dự cảm bất thường, những năm gần đây cậu ta trải qua khá nhiều những nhiệm vụ vào sinh ra tử, đối với sự nguy hiểm dường như đã hình thành một loại dự cảm nhạy bén.
Ở phía sau, Ninh Tịch núp trong một xó xỉnh nhíu chặt chân mày, mơ hồ cảm thấy có chuyện gì không đúng lắm...
Dưới cái nhìn soi mói của Ninh Tịch, Hùng Chí hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người tiến vào một khu tối mịt trong kho hàng bỏ hoang...
.....
"Kỳ quái, sao Boss biết nơi này mà hẹn gặp chúng ta?"
Hùng Chí bên này vừa mới tiến vào kho hàng bỏ hoang không bao lâu thì xa xa một chiếc xe ô tô hối hả chạy tới, xe vừa dừng thì cửa xe phó lái mở ra, dẫn đầu là một trong những tâm phúc của Lục Đình Kiêu - Thạch Tiêu.
Rất nhanh sau đó lập tức có hai người trông có vẻ lưu manh, du côn cũng xuống xe, bám theo sau Thạch Tiêu.

"Lão đại, chẳng phải anh nói Boss muốn gặp chúng ta ở chỗ này sao? Đây hình như là kho quân dụng bỏ hoang mà!"
"Ừ...!đây hình như là địa bàn của băng mafia nào đó tại Philadelphia, Boss với mấy băng mafia kia có quan hệ gì sao?"
Hai người đàn ông kia nghi ngờ hỏi Thạch Tiêu
"Mafia?"
Nghe cái tên này Thạch Tiêu có chút khó hiểu, hai người đàn ông trước mắt này đều là những nhân vật có chút thế lực ở Philadelphia thế nên khá quen thuộc đối với những thế lực ở đây, chính vì lí do này mà Thạch Tiêu mới thu nhận họ làm thủ hạ.
"Đúng thế, là mafia nhưng kho quân dụng này đã bỏ hoang từ lâu rồi, chắc cũng không có gì." Một trong hai người đàn ông gật đầu nói.
"Boss hẹn chúng ta gặp mặt ở kho hàng bỏ hoang của mafia..." Thạch Tiêu lầm bầm, sắc mặt càng ngày càng căng thẳng, sau đó nhìn về phía hai người đàn ông kia: "Làm việc cẩn thận một chút, nhìn ánh mắt của tôi mà làm việc!"
Dường như theo bản năng mách bảo mà trong lòng Thạch Tiêu có chút bất an.
Rất nhanh, Thạch Tiêu và hai người đàn ông kia tiến vào kho quân dụng.
Trong một góc, Ninh Tịch cũng không nhàn rỗi, bám theo đám Thạch Tiêu vào kho hàng...

Trong kho cực kì âm u ẩm ướt, không khí còn có mùi ẩm mốc và mùi rượu bia khó ngửi.

Ánh sáng bên ngoài rất khó chiếu vào bên trong, bất kể là Ninh Tịch hay đám người Thạch Tiêu đều khó có thể nhìn rõ tình hình bên trong kho hàng.
"Cẩn thận một chút!" Thạch Tiêu cố gắng đè thấp giọng, nói với hai người đàn ông theo sát.
Bỗng, có tiếng súng lục lên nòng, hai người đàn ông đi theo Thạch Tiêu lập tức khẩn trương, chẳng lẽ không phải Boss hẹn gặp lão đại ở chỗ này sao?
"Di động đâu! Mau mở ra xem tình hình đi!" Thạch Tiêu nói.
"Dạ dạ dạ!" Một người trong đó vội lấy di động ra mở chức năng "đèn pin".
Khi ánh sáng di động chiếu sáng đến chỗ u ám phía trước, Thạch Tiêu chợt biến sắc, chỉ thấy cách mười mấy mét phía trước là Hùng Chí đang nằm thoi thóp dưới đất, mặt mũi sưng vù vô cùng chật vật.
"Hùng Chí!!!"
Thạch Tiêu không kịp nghĩ nhiều lập tức lao về phía Hùng Chí, sau đó đỡ Hùng Chí dậy.
"Con...!con mẹ nó chứ....!có nội gián...!nội gián!" Thấy rõ người trước mắt là Thạch Tiêu, Hùng Chí lớn tiếng gầm lên.
"Nội gián?" Đáy lòng Thạch Tiệu lạnh ngắt, khẽ siết chặt khẩu súng nắm trong tay..