Trong căn phòng bao sang trọng, ánh đèn mờ ảo hắt lên những bóng hình hai người đàn ông. Khắc Hưng ngồi đối diện với Nguyễn Minh Tuấn, một chính trị gia lão luyện.
“Ông Tuấn.” Khắc Hưng bắt đầu câu chuyện trước, giọng nói trầm thấp “Cảm ơn ông đã đến gặp tôi hôm nay.”
“Đừng nói như vậy, biết thêm một người bạn thì cũng là chuyện tốt mà.” Nguyễn Minh Tuấn đặt ly rượu xuống nói. “Chúng ta đều là người làm ăn, có gì thì anh cứ nói thẳng.”
Nguyễn Minh Tuấn thông qua sự giới thiệu của một người bạn mới biết đến Khắc Hưng. Sau khi dò hỏi thì biết là con gái ông Lê Văn Thiện đã mở lời nhờ giúp đỡ. Ông ta có nghe qua về cô tiểu thư nhà giàu này, tuy xinh đẹp nhưng đầu óc khá đơn giản. Lúc đầu ông ta cũng không trông chờ gì mấy, nhưng gặp Khắc Hưng thì ông ta liền thay đổi cách nghĩ.
“Vậy tôi xin nói thẳng, tôi cần sự giúp đỡ của ông để thông quan lô hàng hàng hóa này.”
Nguyễn Minh Tuấn nhếch mép cười, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Khắc Hưng. “Tôi có thể giúp anh, nhưng anh cũng hiểu, mọi thứ đều có giá của nó.”
Khắc Hưng gật đầu, anh đã ở trong giới làm ăn này bao năm, gặp không ít người đều dùng tiền để nói chuyện. Nhưng như vậy càng tốt, chuyện có thể dùng tiền thì không phải là chuyện khó.
“Tôi hiểu ý ông, tôi sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào. Nên ông cứ thoải mái ra một cái giá.”
“Tốt lắm.” Nguyễn Minh Tuấn nói “Tôi muốn một số cổ phần trong công ty của anh.”
Khắc Hưng do dự một chút “Chuyện tiền thì không thành vấn đề, nhưng chuyện cổ phần thì có vẻ không hợp lý lắm. Ông cũng biết công ty không phải chỉ của riêng tôi. Nếu ông đồng ý nhận số tiền gấp đôi ban đầu đã thỏa thuận nhưng ông phải bỏ qua chuyện cổ phần. Nếu ông đồng ý tôi sẽ chuyển tiền cho ông ngay lập tức.”
Nguyễn Minh Tuấn ngẫm nghĩ, ông ta biết cuộc giao dịch này quả thật đã rất hời, nên không đòi hỏi nữa mà chấp thuận điều kiện mà Khắc Hưng đưa ra.
“Vậy được.” ông ta nói “Tôi sẽ đảm bảo rằng lô hàng của anh sẽ được thông quan mà không gặp bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần tiền vào tài khoản thì mọi chuyện sẽ lập tức được xử lý.”
Khắc Hưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta biết thực hiện thỏa thuận với ông ta chẳng khác nào đang chơi trò chơi đu quay mạo hiểm, nhưng anh ta đã hết cách, chỉ có Nguyễn Minh Tuấn mới có thể đảm bảo thành công cho lần giao dịch lần này.
Hai tấn ma túy, không phải là con số nhỏ.
Khi bọn họ rời khỏi phòng bao, Khắc Hưng vẫn cảm thấy không yên tâm dù đã đạt được mục đích. Tốt nhất phải đẩy nhanh tốc độ bên phía Ngọc Anh, như thế anh ta mới có sự hậu thuẫn của ông Lê Văn Thiện, vậy thì con đường sau này sẽ dễ dàng hơn.
Trong không gian mờ ảo của quán bar, Ngọc Anh bước vào, mang theo một làn hương thoang thoảng. Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên mái tóc đen dài của cô, tạo nên một hình tượng vừa quyến rũ vừa bí ẩn. Mùi rượu nồng hòa quyện cùng hương tinh dầu dịu nhẹ, khiến bầu không khí lãng mạn và kích thích.
Khắc Hưng sớm nhận ra sự xuất hiện của cô, anh ta rời khỏi chỗ ngồi của mình tiến đến gần, đôi mắt sâu thẳm như muốn hút hồn cô vào. Anh ta nở một nụ cười nửa miệng, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm.
“Em đến rồi” Khắc Hưng cất giọng trầm ấm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. “Ngọc Anh, hôm nay em thật đẹp.”
Ngọc Anh khẽ giật mình, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại. Hôm nay cô mặc chiếc váy liền thân màu đỏ sẫm, khoe ra bờ vai trắng mịn thon thả.
“Cảm ơn anh.” Cô đáp, giọng nói nhẹ nhàng.
Anh ta đưa tay ra, nắm lấy tay cô và dẫn cô đến một chiếc bàn khuất trong góc. Ngọc Anh cảm thấy một luồng điện chạy dọc cơ thể khi ngón tay của anh ta chạm vào da cô. Cô gọi một ly vang đỏ, rồi ngồi xuống tao nhã thưởng thức. Khắc Hưng bên cạnh nhìn theo động tác của cô, hai mắt anh ta như phát sáng nhìn chầm chầm vào đôi môi căng mọng của cô.
Ngọc Anh hừ lạnh trong lòng. Kiếp trước, chính những lời đường mật này đã khiến cô sa vào cạm bẫy của anh ta. Giờ đây, cô đã là người sống đến tận hai kiếp, đã hiểu mọi thủ đoạn xảo trá này. Hiện tại, cảm xúc cô dành cho anh ta lúc này không chỉ là kinh tởm, mà chỉ còn là sự chán ghét tột cùng.
“Ngọc Anh, cảm ơn em đã giúp anh chuyện lô hàng. Nếu không có em anh cũng không biết phải làm thế nào.” Khắc Hưng thu hồi ánh mắt, nụ cười trên môi vẫn nhàn nhạt, anh ta dần dần tiến lại gần phía cô hơn.
“Vậy thì anh định cảm ơn em thế nào đây?” Ngọc Anh mỉm cười, đôi mắt đen láy lóe lên một tia tinh quái, cẩn thận dịch xa anh ta một chút.
Anh ta nhìn cô như thế thích thú nhướng mày.
“Em muốn anh cảm ơn thế nào? Hay lấy thân báo đáp nhé.”
Anh ta vừa nói xong, cổ họng Ngọc Anh liền truyền đến cảm giác nhờn nhợn buồn nôn. “Cũng không đến mức phải nhận quà lớn như thế.”
“Nhưng anh tình nguyện mà.” Anh ta vẫn tiếp tục lời tán tỉnh của mình.
Phục vụ mang lên một dĩa trái cây lớn, Ngọc Anh lấy quả anh đào bỏ vào miệng, lúc sau từ tốn đưa ra yêu cầu. “Em có thể đến nhà anh được không? Lần trước nghe anh nhắc là có một vườn hoa rất lớn, đúng lúc em rất muốn đến xem thử.”
Khắc Hưng miễn cưỡng đồng ý, nhưng anh ta không hề biết rằng Ngọc Anh đã âm thầm lên kế hoạch đưa anh ta vào tròng.