Yêu Lần Nữa

Chương 41: Chúng ta kết hôn đi




Cảnh tượng thảm thương vô cùng, ông ta có vẻ chẳng ngờ được kết cục này, đến lúc chết mắt vẫn mở lớn không cam tâm. Số tiền mà ông ta dùng biết bao mưu mẹo cùng gian trá để đổi lấy, hiện tại bay tung trong không khí, từng tờ rơi xuống đường tạo nên một đoạn đường đầy tiền.

Cái chết của Nguyễn Minh Tuấn cũng đã giúp anh trai của Ngọc Anh thoát khỏi số phận bị mất do tai nạn, sau khi nghe tin Ngọc Anh thật sự bị sởn gai óc. Cô vừa mừng vừa lo, mừng vì người xấu đã nhận được cái kết thích đáng, lo vì Hoàng Nam vẫn còn số mệnh phải chết trong tù.

Hoàng Nam biết cô đang lo lắng, anh không sợ số mệnh sẽ lặp lại trên người mình. Chỉ cần cô bình an thì anh đã mãn nguyện.

“Hoàng Nam, em thấy lo quá.” Ngọc Anh nằm trong lòng anh, mặt mày ủ rũ nói.

Hoàng Nam im lặng, vòng ôm siết chặt hơn, kéo cô nằm gọn trong lòng mình. Anh ấm áp, nhẹ giọng thủ thỉ.

“Đừng sợ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Tuy anh nói thế nhưng trong lòng cũng thật sự không chắc chắn. Hiện tại chỉ có thể tùy tình hình giải quyết. Ngọc Anh thở dài, cô nghĩ ra gì đó liền lật đật ngồi dậy, thẳng lưng nhìn anh chăm chú.

“Hoàng Nam, chúng ta kết hôn đi.”

Hoàng Nam buồn cười nhìn cô, mắt cay cay vì cảm động. Bọn họ đi qua vô số biến cố để đến được ngày hôm nay, anh tất nhiên muốn cùng cô có danh phận. Nhưng tình thế hiện giờ, anh cũng không chắc chắn bản thân sẽ có kết cục gì. Anh không trả lời, chỉ im lặng thật lâu. Ngọc Anh biết anh muốn từ chối.

“Anh không được từ chối” Cô nói rất vội, giọng như sắp khóc đến nơi.

“Anh không định từ chối. Anh muốn nói là anh muốn tự mình cầu hôn.”

Anh dứt lời cúi xuống hôn mạnh lên môi cô, nụ hôn triền miên kéo dài một lúc lâu. Không cần biết kết thúc sẽ như thế nào, anh muốn trân trọng từng giây phút hạnh phúc khó khăn mới có được này.

Cả hai quyết định gấp rút chuẩn bị hôn lễ, ngay hôm sau đã chọn địa điểm tổ chức, đặt thiệp cưới, chọn váy cưới. Những người không biết còn nghi ngờ là họ đang cưới chạy bầu.

Trong một buổi chiều ẩm ướt, ánh nắng mờ nhạt len lỏi qua những hàng cây xanh mướt, tạo nên bức tranh thơ mộng của khuôn viên biệt thự. Trong căn phòng lớn, Vũ Ánh Nguyệt nhận được thiệp cưới, nụ cười trên gương mặt cô ta liền trở nên móp méo. Tấm thiệp cưới bị cô ta nắm chặt đến nỗi nhăn lại.

“Hoàng Nam…” Vũ Ánh Nguyệt thì thầm, cái tên mà cô ta ấm ức từ lâu. Anh chính là người mà cô yêu thầm suốt bao năm qua, người mà cô không thể nào quên được. Sự ganh ghét, tức giận lại lấn át lý trí.

Vũ Ánh Nguyệt không thể chấp nhận việc mình phải chứng kiến Hoàng Nam hạnh phúc bên người khác. Nỗi đau và tức giận trỗi dậy trong lòng cô ta quyết định làm mọi cách để ngăn cản lễ cưới của Ngọc Anh và Hoàng Nam. Vũ Ánh Nguyệt hẹn Ngọc Anh ra ngoài, trong một không gian riêng tư hai người bắt đầu nói chuyện.

“Ngọc Anh, chúc mừng cậu” Vũ Ánh Nguyệt nói, giọng nhỏ nhẹ như một người thật lòng vui mừng trước hạnh phúc của bạn mình.

Ngọc Anh nhìn vào ánh mắt của Vũ Ánh Nguyệt, bẽn lẽn cười, đôi gò má ửng hồng vô cùng đáng yêu “Cảm ơn cậu, Ánh Nguyệt?”

Vũ Ánh Nguyệt cười, nhưng đôi mắt lại không thấy được sự vui vẻ nào, cô ta truyền qua cho Ngọc Anh một ly rượu vang.

“A”

Ly rượu bị trượt khỏi tay, chất lỏng màu đỏ cứ thế đổ hết lên người của Ngọc Anh. Vũ Ánh Nguyệt hoảng hốt vội đứng về phía cô, lấy khăn giấy lau nhanh vết rượu.

“Xin lỗi cậu không sao chứ?” Vũ Ánh Nguyệt nét mặt áy náy nói.

“Không sao, mình vào nhà vệ sinh một lát là được.” Nói rồi Ngọc Anh đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh.