Kim Thảo mệt mỏi trở về chung cư, khi phát hiện ra Khắc Hưng không có ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.
Xung quanh là một mảng tĩnh lặng, cô không bật đèn mà ngồi thu mình trên chiếc ghế sô pha màu xám nhạt đặt trong phòng khách, đôi vai cô đột nhiên run rẩy dữ dội. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt, thấm ướt chiếc áo len mỏng manh. Đôi mắt cô đỏ hoe, sưng húp vì khóc quá nhiều, ánh nhìn vô hồn hướng về phía cửa sổ. Bên ngoài rực rỡ ánh đèn, tương phản rõ rệt với không khí ảm đạm bên trong phòng.
Điện thoại vang lên từng hồi chuông lớn, phá tan đi không gian yên tĩnh. Kim Thảo lau vội nước mắt ổn định lại cảm xúc mới nhấn nút nghe máy.
“Alo, chị Minh.” Giọng cô nghèn nghẹn, khó mà giấu được tâm trạng tồi tệ.
“Kim Thảo, em khóc hả?”
Minh là thư ký riêng của Khắc Hưng, cũng là chị em tốt của Kim Thảo. Cô ấy là người hiểu rõ hoàn cảnh của cô gái đáng thương này, nên vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Kim Thảo.
“Em không sao đâu, Khắc Hưng anh ta…” Cô ấp úng, Minh thường sẽ liên lạc cho cô thông báo tình hình của Khắc Hưng.
“Hôm nay cảnh sát đến công ty, anh ta hiện giờ đang bị điều tra.” Minh Anh nói qua tình hình xảy ra hôm nay, đây là thời điểm tốt để Kim Thảo trốn khỏi tên ác ma này. Vì vậy cô ấy mới gọi điện báo tin ngay.
“Thật sao chị?” Kim Thảo reo lên vì vui mừng, chỉ cần anh ta bị bắt cô có thể rời khỏi đây.
“Thật, hơn nữa lần này tình hình có vẻ khá nghiêm trọng. Em hãy chuẩn bị đi, năm ngày nữa sẽ có một cuộc điều tra lớn, anh ta không có thời gian để ý đến em đâu.”
Kim Thảo đã bị hành hạ hơn hai năm, lần này cô nhất định phải thành công trốn thoát. Nếu bị bắt lại thì hậu quả khó lòng tưởng tượng.
“Nhưng em chưa lấy được bằng đại học.” Cô đã hoàn thành tất cả các môn học, giờ chỉ cần lấy bằng coi như là đã hoàn thành ước mơ. Nếu giờ cứ như thế rời đi, thật không cam lòng.
“Chuyện đó chị sẽ giúp em, chị có quen một người bạn. Anh ấy khá thân thiết với hiệu trưởng, chị nhờ anh ấy lấy giúp.” Minh đề nghị.
Mọi chuyện đến nhanh hơn Kim Thảo tưởng tượng rất nhiều, như để xác nhận xem đây có phải là mơ hay là thật, cô dùng sức véo mạnh lên đùi mình.
Đau!
Cảm giác đau điếng không khiến cô khó chịu, trái lại khiến cô bật cười thành tiếng, nước mắt hạnh phúc theo khóe mắt chảy ra.
Hoàng Nam sau khi đưa Nguyễn Huy Dũng về nhà liền bắt xe chở về biệt thự riêng, vừa về đến cửa anh đã nghe thấy tiếng nhạc du dương. Trong phòng không bật đèn trần, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn tường chỉ miễn cưỡng chiếu sáng được một khoảng nhỏ của căn phòng.
Anh thay dép, lần theo lối đi quen thuộc đi vào phòng ngủ.
Quả nhiên là Ngọc Anh ở đấy.
Ngọc Anh nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn, nhìn người đàn ông đang thất thần đứng đó khẽ mỉm cười. Cô bước lại gần, vòng tay ôm lấy cổ anh.
“Huy Dũng bị thất tình hả anh?”
Hoàng Nam siết lấy eo cô, khoảng cách của hai người được kéo gần lại. Anh như có như không chạm vào chiếc mũi nhỏ của cô. Hôn một cái thật mạnh lên đó.
“Ừm, lần này anh ấy thảm rồi.”
Nhớ đến dáng vẻ đứng không vững của Nguyễn Huy Dũng không khỏi khiến anh đau đầu. Chuyện tình cảm kiểu này là dày vò người khác nhất. Anh là người hiểu rõ hơn ai cảm giác khốn khổ này.
Lần đó cô ngốc nhà anh yêu thầm bạn cùng lớp, kết quả một tháng đó anh xem quán bar là nhà, uống đến mức xuất huyết dạ dày. Nghĩ đến hình ảnh bản thân chật vật năm đó Hoàng Nam cười khổ.
“Anh thật nhẫn tâm, còn cười được.” Cô nghĩ anh đang cười chuyện Nguyễn Huy Dũng thất tình.
“Em còn thời gian quan tâm người khác, chuyện ảnh nóng làm em buồn anh đều biết cả.”
Tối hôm trước anh thức dậy đi vệ sinh không nhìn thấy cô liền đi tìm, kết quả tìm thấy cô lén khóc trong nhà tắm.
Ngọc Anh bĩu môi, nhón chân cắn mạnh lên cằm anh một cái. Lực cắn không mạnh chỉ như là gãi ngứa, khiến anh cả người nóng lên. Chỉ vài động tác đã ôm trọn cô vào lòng, nụ hôn theo đó rơi xuống.