Hoàng Nam được xuất viện đúng như dự kiến, anh không trở về sống ở nhà họ Đặng mà đến biệt thự riêng của mình. Ngọc Anh là người vui nhất, cô có thể trổ tài nấu nướng.
“Ngọc Anh, em đừng xuống bếp nữa.” Hoàng Nam nói với giọng nài nỉ.
Cô vì anh mà đích thân xuống bếp tất nhiên anh rất hạnh phúc, tuy vậy nhưng phải công nhận một sự thật rằng món cô nấu quả thật mùi vị có phần quái dị. Chẳng hạn như món xào vừa nãy, rau một nửa chín một nửa sống, lại có vị ngọt. Anh cố lắm cũng chỉ ăn được một nửa.
“Sao vậy? Anh đừng lo em vất vả, em vui lắm đó.”
Ngọc Anh đã bỏ ra nhiều tâm quyết, còn đăng ký cả lớp học nấu ăn. Buổi học vừa rồi cô học được món canh cá, vốn định khi nào trở về sẽ nấu cho anh.
“Không phải, chỉ là…” Hoàng Nam không biết phải giải thích thế nào, chỉ sợ chạm đến lòng tự ái của cô.
Nhìn anh ấp úng không nói ra, Ngọc Anh liền hoài nghi. Cô bỏ quả táo đang gọt dỡ trên tay xuống đi đến bên bàn ăn. Hoàng Nam không kịp ngăn cản đành trơ mắt nhìn cô quyết đoán gắp một đũa rau cho vào miệng, tiếp đó không ngoài dự đoán mặt cô nghệch ra, rồi vội vã che miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.
“Trời ơi! Món này khó ăn quá.”
Ngọc Anh không diễn tả được cảm giác của bản thân, bao tự tin những ngày qua đều bay mất. Cô còn cho rằng là mình có thiên bẩm nấu nướng, món nào cũng đều được anh khen ngon.
“Hoàng Nam, khó ăn như vậy sao anh không bảo em kia chứ.” Cô cằn nhằn, vội uống một hớp nước lọc.
Người này có phải bị ngốc rồi không?
“Là em đã đích thân nấu kia mà, dù mùi vị thế nào anh cũng thấy ngon.” Hoàng Nam mỉm cười, dùng lời ngon ngọt an ủi cô.
Ngọc Anh được anh ôm lên ghế sô pha. Chỉ vài động tác đơn giản cô đã ngồi thẳng lên đùi anh.
“Dẻo miệng.” Ngọc Anh khẽ mắng yêu một tiếng.
Cô ôm lấy cổ anh, cúi đầu gần xuống. Khoảng cách của cả hai gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Hoàng Nam khẽ hít sâu một hơi, vòng tay bên hông cô siết chặt lấy.
“Em không phải thích dẻo miệng sao?” Anh tiến gần sát lại, như có như không chạm vào môi cô.
Ngọc Anh ngả đầu vào vai anh, đôi mắt cô nhắm hờ, hàng mi dài run rẩy. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của cô, không do dự cúi đầu hôn xuống.
Vũ Ánh Nguyệt nghe tin Hoàng Nam bị tai nạn, lo lắng đến mức phát khóc. Cô ta chạy vội vào viện ngay sau đó, nhưng bị vệ sĩ của nhà họ Đặng chặn ở cửa, dù dùng cách gì họ cũng không cho vào dù là nửa bước. Những ngày sau đó cứ hễ có cơ hội là cô ta lại đến bệnh viện, nhiều lần rồi vẫn không được gặp anh.
Hôm nay Hoàng Nam xuất viện, một người bạn làm ở bệnh viện đã âm thầm báo tin này cho cô ta. Vì sức khỏe anh đã hồi phục nên vệ sĩ cũng tản bớt đi, lợi dụng lúc họ ra ngoài. Cô ta liền đi vào phòng bệnh.
“Hoàng Nam, anh nhẹ chút.”
Âm thanh nỉ non vang lên, Vũ Ánh Nguyệt đứng như trời trồng, đôi mắt mở to kinh ngạc, bất động đứng ngay lối vào. Giọng nói này là của Ngọc Anh.
“Ngọc Anh, em thật đẹp.” Tiếng người đàn ông ca ngợi vang lên.
Vũ Ánh Nguyệt siết chặt quai túi xách. Ánh mắt như phát ra tia lửa.
Âm thanh này…
Bọn họ đang làm chuyện gì, cô ta còn chẳng hiểu rõ sao chứ? Trái tim cô ta như bị ai đó bóp nghẹt, từng nhịp đập đau đớn như muốn xé nát lồng ngực. Hai người bọn họ từ khi nào đã phát triển đến bước này. Người đàn ông mà cô ta tôn sùng đang ôm ấp người phụ nữ khác.
Vũ Ánh Nguyệt cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong lòng, quay lưng bỏ đi. Cô ta chỉ sợ nếu ở lại thêm một giây nữa sẽ không kìm chế được mà xông vào trong.