Ngọc Anh thuê một sát thủ, nhưng không phải để giết người. Cô muốn lấy tập tài liệu ở biệt thự của Khắc Hưng. Trong đó có đầy đủ chứng cứ mà cô cần.
“Cô Ngọc Anh, chuyện này không đơn giản.” Tên này là người trong nghề đã lâu, đối với các nhân vật ở thành phố đều rất rõ ràng. Khắc Hưng là người có thế lực lớn, trong biệt thự hiển nhiên sẽ có người bảo vệ cẩn trọng.
“Tôi biết, vì vậy khoản thù lao cho chuyện này sẽ khiến anh hài lòng. Nếu anh thất bại tôi vẫn sẽ trả cho anh một nửa số tiền.”
Đối với cô, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là chuyện khó.
Tên sát thủ do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. “Được, cảm ơn cô Ngọc Anh. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Sau khi hoàn thành công việc, Ngọc Anh vội vã trở lại bệnh viện. Khi bước vào phòng bệnh, cô thấy Hoàng Nam đang nằm trên giường, gương mặt vẫn còn tái nhợt nhưng đôi mắt đã sáng hơn trước. Anh đang đọc sách, ánh nắng chiều tà hắt qua cửa sổ, nhuộm lên người anh một màu vàng ấm áp.
Ngọc Anh nhẹ nhàng tiến đến bên giường, ngồi xuống cạnh anh. Cô nắm lấy bàn tay anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc truyền đến. Hoàng Nam ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn cô cưng chiều. Anh nở một nụ cười yếu ớt, giọng nói khàn khàn nhưng đã có sức sống hơn.
“Em đến rồi.”
Ngọc Anh cúi xuống, trán chạm trán anh, thì thầm. “Anh có biết em lo lắng cho anh đến nhường nào không?”
Hoàng Nam đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh cô nói. “Anh biết. Anh xin lỗi vì đã khiến em phải lo lắng.”
Ngọc Anh lắc đầu “Đừng xin lỗi, chỉ cần anh bình an là được.”
Trải qua rất nhiều chuyện, cô đã nhận ra đều quý trọng nhất không phải là gia sản đồ sộ, danh tiếng vang xa mà là người thân yêu vẫn ở đó, là một cuộc sống bình yên giản dị.
Hoàng Nam siết chặt tay cô, giọng nói anh trở nên nghiêm túc. “Anh hứa với em, sẽ luôn khỏe mạnh để ở cạnh em.”
Đang lúc hai người tình cảm thì một nhóm bác sĩ bước vào, bác sĩ chính là người quen của ông Đặng Hoàng Hải, ông khẽ ho một tiếng. Lúc này Ngọc Anh mới xấu hổ đỏ mặt đứng sang một bên.
Bác sĩ đến kiểm tra tình hình của Hoàng Nam. Tình trạng của anh tiến triển rất tốt nếu không có vấn đề gì mới phát sinh, anh có thể xuất viện trong vòng nửa tháng. Ngọc Anh đương nhiên vui mừng khôn xiết, cô biết ở bệnh viện không phải là một nơi an toàn.
Khoảng thời gian này Ngọc Anh luôn túc trực ở bệnh viện, ông bà Lê chưa từng thấy con gái mình nghiêm túc và tỉ mỉ như thế không khỏi ngỡ ngàng. Con gái của bọn họ từ khi nào đã trở nên hiểu chuyện như vậy?
“Ngọc Anh, con từ khi nào đảm việc nhà như thế?”
Bà Diệp hỏi với giọng hoài nghi. Con gái bà đến nấu mì còn không biết, vậy mà hôm nay lại đích thân xuống bếp hầm canh gà.
Ngọc Anh cẩn thận bỏ canh vào trong bình giữ nhiệt, cô mỉm cười một cái. Mẹ cô không tin tưởng là chuyện dễ hiểu, cô của trước đây đúng là quá thiếu sót.
“Con người cũng phải thay đổi mà mẹ, sau này sẽ còn nhiều việc khiến mẹ bất ngờ hơn nữa.” Cô tinh nghịch nháy mắt.
Ông Lê Văn Thiện từ ngoài bước vào, không khỏi cảm thán. “Con gái chúng ta trưởng thành rồi, có thể kết hôn.”
Nói xong hai ông bà cười lớn chọc cho Ngọc Anh mặt đỏ bừng.
“Hai người đừng chọc con nữa, con thay đổi như thế không phải tốt lắm sao?”
“Tốt, cha cũng không nói là không tốt.” Ông Lê Văn Thiện ha ha cười lớn.
Ngọc Anh nhẹ nhàng đặt hai bát canh nóng hổi lên bàn, chu đáo bỏ thêm gia vị. Khi hương vị ngọt ngào của canh lan tỏa trong khoang miệng, ông bà Lê gật gù tán thưởng. Nhìn hai ông bà vui vẻ thưởng thức món ăn bình dị khiến hai mắt cô cay xè. Trước đây cô đã bỏ lỡ biết bao khoảnh khắc quý giá như thế này. Cô chưa từng nấu ăn hay chăm sóc tốt cho họ, để rồi giờ đây mới thấm thía thế nào là “hạnh phúc bình dị“.
***
Ở một diễn biến khác, sát thủ mà Ngọc Anh thuê đã chết. Thi thể người đàn ông được tìm thấy trên bãi biển, cơ thể khi được vớt lên đã trương sình, nồng nặc mùi thối. Cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra, nhưng anh ta là sát thủ nên rất nhanh đã bị kết án qua loa.
Ngọc Anh sau khi nhận được tin không ngờ tới, cô như chết lặng. Anh ta chưa từng thất bại vậy mà lần này lại có cái kết thê thảm như thế. Cô đã đánh rắn động cỏ, lần sau muốn ra tay e là khó càng thêm khó.
“Ngọc Anh.” Hoàng Nam khẽ gọi.
“Hả?” Ngọc Anh giật mình xém chút đánh rơi quả táo trên tay.
“Em sao vậy?”
Từ khi vào viện thăm anh cô vẫn luôn lơ đãng, nhìn sắc mặt có thể nhận ra tâm trạng không được tốt.
“Em không sao đâu. Anh nhanh uống hết ly sữa này đi.” Cô lên tiếng thúc giục, muốn đánh lạc hướng sự chú ý của anh lên việc khác.
Ly sữa bị Hoàng Nam đặt sang bên cạnh, anh nắm lấy tay cô nghiêm túc nói.
“Nói với anh đã xảy ra chuyện gì.” Giọng anh kiên quyết, muốn cô đem tâm sự của mình nói ra.
Ngọc Anh do dự, nếu cô đem chuyện tên sát thủ nói ra. Anh chắc anh có rất nhiều nghi vấn, đến lúc đó cô nên giải thích như thế nào đây.
“Em…”
“Chuyện này khó nói như vậy sao? Hay anh không đủ tin tưởng để em dựa vào?” Gương mặt anh nghiêm lại, sắc mặt trở nên khó coi.
“Không phải đâu Hoàng Nam.” Ngọc Anh bị thái độ của anh làm cho hoảng loạn, cô bối rối giải thích.
Cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ không dễ báo thù nhưng cái chết của tên sát thủ và tai nạn của anh khiến cô trở nên bất an. Chẳng lẽ sự kiện đã xảy ra sẽ không thể thay đổi được, dù cô đã trở về một lần nữa. Ngọc Anh đem mọi chuyện nói hết lại cho anh, còn cả chuyện bản thân là người hai kiếp sống. Cô nghĩ anh chắc chắn sẽ không tin mình, vì sau khi nghe cô nói xong anh chỉ yên lặng thật lâu.
“Hoàng Nam, anh nói gì đi chứ.”
“Có phải anh nghĩ em bị điên rồi không?”
Đột nhiên cô rơi vào lồng ngực ấm áp vững chãi của anh, Hoàng Nam siết cô vào lòng mình. Chỉ sợ nới lỏng tay cô sẽ biến mất vậy.
“Đừng sợ, anh ở đây.”
Hoàng Nam ôm lấy người con gái anh yêu vào lòng, khẽ vỗ nhẹ lên tấm lưng mảnh khảnh của cô an ủi. Ngọc Anh đã nghĩ ra rất nhiều kiểu phản ứng của anh, chỉ là chưa từng nghĩ anh sẽ tin tưởng cô vô điều kiện như thế. Nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, cô đem mọi uất ức cùng thống khổ bao ngày qua ấm ức kể hết cho anh.
Anh kiên nhẫn nghe cô nói, sắc mặt mỗi lúc một khó coi. Hoàng Nam có thể dễ dàng chấp nhận chuyện cô nói, đang giản là vì anh “cũng từng đã trải qua”. Chuyện này anh sẽ không nói với cô, vì có rất nhiều chuyện anh phải tự mình giải quyết.
“Hoàng Nam, làm sao đây. Lỡ như chúng ta không thể thay đổi những việc đã xảy ra thì làm thế nào?”
Vừa nghĩ đến anh phải chết trong tù cô đã đau đớn không thể thở nổi, nước mắt lại chảy ra nhiều hơn.
“Không đâu, chúng ta sẽ thay đổi được. Em đừng sợ, có anh ở đây.”
Sau khi đã an ủi người con gái trong lòng, đợi cô mệt mỏi ngủ say. Anh mới nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi bước ra ngoài gọi một cuộc điện thoại. Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, sắc mặt của Hoàng Nam lúc này mới giãn ra đôi chút.
Nếu thật sự không thể thay đổi kết cục của bản thân, anh cũng phải thay đổi kết cục của Ngọc Anh.