Yêu Lần Nữa

Chương 1: Một kiếp sống khác




“Cứu tôi, cứu tôi với!”

Tiếng la hét xé tạch màn đêm yên tĩnh, người phụ nữ hoảng sợ sắc mặt tái nhợt. Cô ấy liên tục chạy về phía trước, trong lúc đó vẫn không quên ngoái lại phía sau dò xét tình hình.

Sát thủ vẫn chạy sát theo sau, trên tay cầm con dao sắc bén, hôm nay anh ta quyết tâm phải giết cho bằng được người phụ nữ này.

Ngọc Anh không ngừng chạy. Cô không dám dừng lại, bởi vì cô biết rằng một khi dừng lại, cô sẽ trở thành con mồi của tên sát thủ kia. Cũng chẳng rõ bản thân đã chạy được bao nhiêu lâu, chỉ thấy hai chân mỏi nhừ, bàn chân trắng noãn chi chít vết trầy xước do cây cối và sỏi đá va quẹt.

Cô chính là thiên kim trâm anh thế phiệt, được cả gia tộc nâng niu như bảo vật. Gia đình cô ở thành phố là một trong bốn đại gia tộc hùng mạnh nhất. Từ thuở ấu thơ, cô đã được hứa hôn với Hoàng Nam, người bạn thanh mai trúc mã luôn hết mực yêu thương và bảo vệ cô. Vậy mà cô lại ngu ngốc vì một tên đàn ông mà hại bản thân lâm vào nguy hiểm, khiến cả gia đình mất mạng oan uổng, khiến Hoàng Nam rơi vào cảnh ngục tù.

Hiện tại hối hận đã không còn kịp nữa!

Ngọc Anh bị dồn đến đường cùng, phía sau là vách núi, bên dưới sâu không thấy đáy, trước mặt là sát thủ một lòng muốn giết cô. Ngọc Anh tuyệt vọng rồi, cô không biết mình phải làm sao nữa. Cô không thể chạy mãi như thế này được, cô sẽ kiệt sức mất.

“Cô chạy nữa đi, Ngọc Anh hôm nay cô nhất định phải chết.”

Nói rồi anh ta cầm con dao hướng cô lao đến, nhìn ánh mắt hung ác của anh ta, Ngọc Anh biết hôm nay cô nhất định không thể thoát.

Không được, cô không muốn cứ như vậy mà chết trong tay anh ta ta.

Ngọc Anh ánh mắt tuyệt vọng nhìn xuống vách núi, rồi quay đầu lại và nhảy xuống trong sự ngỡ ngàng của anh ta. Người ta nói khi một người mang theo chấp niệm mà chết đi sẽ không được siêu thoát, khoảnh khắc rơi giữa không trung, cô không ngừng cầu nguyện hy vọng bản thân sẽ được một lần nữa sửa chữa sai lầm.

“Khắc Hưng, tôi hận anh!” Ngọc Anh lẩm bẩm trong oán hận.

***

“Ngọc Anh”

“Ngọc Anh, mau thức dậy”

Giọng nói từ tính quen thuộc vang bên tai, Ngọc Anh không phân biệt được đây rốt cuộc có phải là ảo giác. Ảo giác của người sắp chết.

Một bàn tay với các ngón thon dài hướng gương mặt trắng mịn nhẹ véo một cái, lực tay tuy không mạnh nhưng cũng đủ khiến người trên giường tỉnh mộng.

“A”

Ngọc Anh bị cơn đau làm cho giật mình, cô ngơ ngác nhìn gian phòng rộng lớn thân thuộc.

“Đây chẳng phải là phòng của mình sao?” Cô thầm nghĩ.

“Đang ngẩn ngơ gì vậy?” Hoàng Nam nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô khẽ mỉm cười, ánh mắt phút chốc dịu đi vài phần nghiêm khắc, mà thay vào đó là sự dịu dàng hiếm thấy.

“Hoàng Nam!”



“Ừm”

Ngọc Anh ôm chầm lấy anh, sự kích động diễn tả trên gương mặt, đôi mắt ửng đỏ. Tốt quá rồi, cô thật sự đã có cơ hội lần hai.

“Bị làm sao vậy?”

Hoàng Nam bị cái ôm bất ngờ của cô dọa một phen. Phải biết rằng Ngọc Anh khi ngủ không có thói quen mặc đồ lót, vì vậy sự tiếp xúc này muốn bấy nhiêu thân mật đều có bấy nhiêu.

“Mới sáng ra mà mít ướt cái gì?” Hoàng Nam buồn cười hỏi.

“Mơ thấy ác mộng” Giọng nghèn nghẹn của cô khiến Hoàng Nam mềm lòng không nỡ nói nữa.

Ngọc Anh luôn được nuông chiều, Hoàng Nam từ nhỏ đã là người đứng ra giải quyết rắc rối cho cô. Không biết từ bao giờ sự nuông chiều này giống như một thói quen khiến cô không còn trân trọng nữa. Đến lúc Khắc Hưng xuất hiện, sự mới mẻ của anh ta khiến cô sa ngã, từng bước đẩy anh ra xa mình. Lần này sẽ khác, vì cô là người mang hai kiếp sống.

Ngọc Anh thay xong quần áo, trang điểm nhẹ nhàng bước xuống lầu. Gia đình cô vào năm 2019 vẫn còn là nhà giàu có ở thành phố, cùng với nhà họ Đặng là thân thích nhiều đời. Từ nhỏ Hoàng Nam và Ngọc Anh luôn bên cạnh nhau, từ tiểu học đến đại học có thể xem là như hình với bóng.

“Ngọc Anh, thức dậy rồi. Con bé này chẳng biết chừng mực gì cả, hôm nay rõ ràng phải cùng Hoàng Nam đi xem hội hoa đăng, vậy mà còn ngủ nướng.” Mẹ cô ngồi trên bàn ăn nhìn sang cô con gái nhà mình, mỉm cười nuông chiều.

“Đúng rồi! Hôm nay là ngày hội hoa đăng. Cũng chính là ngày cô gặp tên khốn Khắc Hưng.” Cô thầm nghĩ.

“Dì, vẫn còn sớm. Chúng con đến trễ một chút cũng không sao.” Hoàng Nam như thường ngày nói giúp cho cô.

“Hoàng Nam, con lại bênh nó rồi.” Nụ cười trên môi ông Lê Văn Thiện càng đậm, ông đã chấm chàng trai này làm con rể mình.

Ngọc Anh nhìn những người thân yêu của mình vẫn ở đó, đôi mắt cảm thấy cay cay. Vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, chỉ sợ mọi người nhìn thấy cô khóc.

Ăn xong bữa sáng cả hai liền rời khỏi nhà. Hai người ngồi trên chiếc xe thể thao trị giá hơn mười tỷ, thong thả lái trên đường cao tốc lớn. Hoàng Nam hạ kính xe xuống, để từng luồng gió mát thổi vào.

“Nghĩ gì vậy?” Hoàng Nam thấy cô thất thần liền quay sang hỏi, cô gái này sao thường hay thất thần như vậy chứ.

“Không có gì.”

“Hoàng Nam” Ngọc Anh muốn gọi tên anh, để chắc rằng bản thân không phải mơ.

“Anh đây.” Hoàng Nam kiên nhẫn mà đáp lời cô.

Bàn tay mềm mại của cô vươn ra, nắm lấy bàn tay đang đặt trên vô lăng. Hoàng Nam bị hành động của cô làm cho giật mình, anh không buông ra mà mở lòng bàn tay mình đặt bàn tay mềm mại của cô bên trong nắm chặt lấy. Anh vẫn luôn như vậy, chỉ cần là Ngọc Anh thích anh sẽ làm vì cô.

Đến hội hoa đăng, Ngọc Anh lần theo ký ức cũ đến nơi cô từng gặp Khắc Hưng. Ánh mắt cô quét khắp không gian đông đúc, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Quả nhiên không ngoài dự đoán, một tên trộm nhanh tay chộp lấy chiếc túi xách của cô.

“Đứng lại.” Ngọc Anh lớn tiếng la lên, giả vờ hoảng loạn đuổi theo tên cướp.

Đến cua quẹo cuối con hẻm, Khắc Hưng xuất hiện, chỉ vài động tác nhanh gọn đã giải quyết xong tên cướp.

“Sao lúc trước cô có thể ngốc như thế, chuyện này rõ ràng đâu phải là trùng hợp.” Ngọc Anh thầm mắng chính mình.



“Cảm ơn anh!” Cô chạy đến, gương mặt ửng đỏ vì chạy một đoạn đường dài.

“Túi của cô.” Khắc Hưng đưa túi cho cô, môi nhếch lên độ cong nhẹ, lịch sự cùng khí chất của anh ta khiến người khác yên tâm. Chỉ tiếc hiện tại cô đã không còn tin tưởng anh ta nữa.

“Cũng may là có anh nếu không tôi cũng không biết phải làm sao.” Gương mặt xinh đẹp tỏ ra đáng thương, dáng vẻ yếu ớt cùng vẻ ngoài hút mắt của cô khiến Khắc Hưng thất thần.

Nhìn thấy ánh mắt tham lam của anh ta khiến Ngọc Anh trong lòng thầm khinh bỉ, cảm giác buồn nôn dâng lên cổ họng.

“Đừng khách sáo! Tôi là Khắc Hưng. Còn cô?”

“Tôi là Ngọc Anh.” Ngọc Anh cùng anh ta chào hỏi, sau đó bọn họ trao đổi phương thức liên lạc.

Khắc Hưng rời khỏi, Ngọc Anh liền nhanh chóng quay lại chỗ cũ tìm Hoàng Nam. chắc chắc không thấy cô nên ang đang rất lo lắng.

Kiếp trước cô vì cùng Khắc Hưng ăn một bữa cơm mà hại anh chạy một vòng lớn trong hội hoa đăng tìm kiếm, trên người ướt đẫm mồ hôi. Cô còn vì dáng vẻ lôi thôi của anh mà tức giận, giờ nghĩ lại thật sự rất đau lòng.

“Ngọc Anh!”

Hoàng Nam nhìn quanh tìm kiếm, anh mới đi một lúc quay lại đã tìm không thấy cô. Một con đường lớn đông người như thế sợ cô sẽ gặp kẻ xấu. Ngọc Anh đứng ở phía đối diện, nhìn người đàn ông lo lắng mày kiếm khẽ nheo lại, trên trán còn lấm tấm mồ hôi mà đau lòng.

“Hoàng Nam ngốc, không biết gọi điện thoại sao?” Cô khẽ lẩm bẩm trách, nhưng trong lòng sớm đã mềm nhũn.

“Ở đây.” Cô vẫy tay hướng phía anh hét lớn.

Người đàn ông nhìn thấy cô đôi mắt dịu đi vài phần. Bước nhanh về phía trước, cũng không nỡ trách móc.

Hai người ngồi trên lầu một quán trà cao cấp nhìn xuống ánh đèn lấp lánh nối nhau xuôi theo dòng sông. Một dòng sông rộng lớn nhìn như dãy thiên hà, Hoàng Nam sớm đã đặt phòng vip để cô ngắm hoa đăng. Lúc này nhìn thấy cô vui vẻ mới cảm thấy công sức bỏ ra thật sự xứng đáng.

“Hoàng Nam!” Ngọc Anh gọi khẽ. Khung cảnh lãng mạn đêm nay khiến cô suy tư, rất nhiều chuyện chạy qua trong đầu.

“Anh đây.”

“Nếu một ngày em làm chuyện có lỗi với anh, anh có hận em không?” Ngọc Anh nghiêm túc hỏi, im lặng chờ đợi câu trả lời từ anh.

“Hận.” Anh dứt khoát đáp mà không một chút do dự.

Cô nghe xong trong lòng khẽ run, không cẩn thận đánh đổ ly nước. Phục vụ nhanh chóng giúp bọn họ dọn dẹp.

“Vậy nếu em hối lỗi quay đầu, anh có còn cho em cơ hội không?” Cô bất an hỏi nhỏ, trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.

Hoàng Nam cúi đầu, ánh đèn dưới lòng sông hắc lên gương mặt nam tính của anh, mắt anh như chứa vạn vì sao. Môi mỏng khẽ hé mở, kiên định trả lời. “Anh sẽ luôn đợi em. Luôn luôn cho em cơ hội quay đầu.”

Lúc đó Ngọc Anh không hề biết lời anh nói rốt cuộc có bao nhiêu trân thành, kiếp trước anh bị hại đến không còn gì, người mang bệnh tật vẫn cho rằng là bản thân đã khiến cô chịu thiệt thòi. Đến lúc chết đi trong mảng ký ức cuối cùng là hình ảnh cô luôn miệng gọi “Hoàng Nam”, giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt anh. Nhìn thấy cô lần cuối cùng coi như đã mãn nguyện.