Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 999




Hôm tang lễ của Ninh Bang, thực sự Trang Lệ Nhã ra mặt.

Nhưng bà ăn mặc tương đối kín đáo, đeo kính râm và khẩu trang, xõa tóc.

Vừa nhìn như vậy thì cũng không nhìn ra trên mặt có vết thương hay không, mà huống hồ sự chú ý của mọi người cũng không phải đặt trên người bà.

Ninh Tiêu và Ninh Tú ở bên cạnh Trang Lệ Nhã, hai người cũng mất đi vẻ kiêu ngạo lúc trước, lộ ra biểu cảm hơi bi thương.

Cả quá trình tang lễ đều do Ninh Tú và Ninh Tôn chủ trì, Ninh Tú có trách nhiệm ở cửa đón tiếp những người đi đến tưởng niệm.

Ninh Tôn thì sắp xếp những người đó đi vào linh đường vĩnh biệt di hài.

Mặc dù danh tiếng của Ninh Bang giảm sút nghiêm trọng, nhưng vẫn có rất nhiều người đến dự tang lễ.

Ninh Tôn không quen biết những người này, chỉ chỉ lặng lẽ một gương mặt đón tiếp bọn họ, Ninh Tú mời bọn họ đi vào anh trực tiếp sắp xếp bọn họ đi vào linh đường là được rồi.

Trang Lệ Nhã vẫn luôn cúi mặt, nhìn thì giống như là rất bi thương, tất cả những người đi đến vĩnh biệt di hài bà đều cúi đầu đáp lễ.

Những người đó thỉnh thoảng tiến lại gần bảo bà nén bi thương, lời duy nhất Trang Lệ Nhã nói cũng chỉ là cảm ơn, những lời khác bà đều không nói thêm.

Sở dĩ bà không nói lời một, một phần là bởi vì không có gì để nói, lý do còn lại là do miệng đau.

Miệng của bà bị thương, trước đó bị gậy ba-toong của Ninh Bang quất trúng, hai ngày hôm nay đang kết vẩy.

Những người đó chỉ nghĩ bà là quá mức đau buồn, cũng không so đo quá nhiều.

Trong lúc Ninh Tôn tiếp đón những người này thì nhìn thấy quản gia, quản gia cũng đã già đi rất nhiều.

Trong ấn tượng của anh quản gia là một người đàn ông trẻ tuổi cường tráng, nhưng bây giờ nhìn lại, thế mà ông cũng đã tóc bạc hoa râm.

Quản gia nhìn thấy Ninh Tôn mỉm cười haha đi lại: “Gần đây vẫn khỏe chứ?”

Quản gia cũng biết quan hệ giữa Ninh Tôn và Ninh Bang, vì vậy không hỏi những chuyện giả dối kia.

Ninh Tôn gật gật đầu: “Con vẫn ổn, đợi chuyện ở đây kết thúc rồi con sẽ đi, còn bác? Bác còn có dự định ở lại đây không?”

Quản gia quay đầu nhìn về bên phía cửa lớn: “Đến lúc đó xem thử ý kiến của Ninh Tú, nếu như cậu ấy cảm thấy ở đây vẫn còn cần tôi, vậy thì tôi sẽ ở lại.”

Chẳng qua là Ninh Bang đã mất rồi, nghĩ đến Trang Lệ Nhã còn có hai người kia cũng có thể sẽ rời khỏi nhà họ Ninh, đến lúc đó cả nhà tổ có lẽ cũng sẽ trống không, ông ở lại nơi này hay không cũng không xác định được.

Một nơi to lớn như vậy, người nhà họ Ninh càng ngày càng ít đi, thực sự không thể ở được trong căn nhà lớn như vậy.

Ninh Tôn gật gật đầu: “Nếu bác không ở lại đây, thì bác gọi điện thoại cho con, có gì cần giúp đỡ, con sẽ cố gắng.”

Bọn họ nói chuyện, Ninh Tôn lưu số điện thoại của mình cho quản gia.

Quản gia cười haha đáp: “Được được được, tôi biết rồi.”

Bọn họ không nói chuyện quá lâu, dù sao ở đây người đến người đi, vẫn có rất nhiều chuyện cần hai người đi xử lý.

Quản gia đi làm việc, Ninh Tôn cũng xoay người bắt đầu tiếp đón những người khách khứa đi lại.

Cả một buổi sáng không biết đến bao nhiêu người, chờ đến lúc trưa người mới đi dần đi.

Ninh Tôn gọi điện thoại cho Hứa Thanh Du, hỏi bọn cô buổi trưa đã ăn cơm hay chưa.

Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, nhưng thực sự thì hai người cũng không xem vào, trong tivi đang phát cái gì, bọn họ cũng không chú ý.

Hứa Thanh Du đi đến ban công nhận điện thoại, thở dài: “Vẫn chưa ăn, em hỏi bác, bác nói bây giờ không đói, tâm trạng cả người bác không đặc biệt tốt lắm, vậy nên đợi thêm chút nữa vậy.”

Tâm trạng của mẹ Ninh quả thực không được đặc biệt tốt, cả người rất trầm mặc, rõ ràng so với mấy ngày trước còn không có tinh thần.

Có thể là mặc dù không còn yêu nữa, cả đời này của bà thực sự thích cũng chỉ có một người như vậy, bây giờ người đó mất rồi, trong lòng bà ít nhiều cũng sẽ có một chút khó chịu.

So với yêu hay không yêu thì không có quan hệ gì, chỉ là một người vẫn luôn đặt ở trong lòng bỗng nhiên không còn nữa, tim cũng sẽ trở nên trống rỗng theo.

Ninh Tôn thở dài: “Chăm sóc tốt cho mình, anh ở đây có lẽ vẫn còn bận rộn, người hôm nay đến rất nhiều, không chừng bận đến tối không biết khi nào mới về nhà, buổi tối em cũng không cần chờ anh, ngủ sớm một chút.”

Hứa Thanh Du mở miệng nói: “Bên đó cần em ra mặt không? Nếu như cần, bây giờ em qua đó cũng được.”

Cô là sợ có truyền thông đến chụp ảnh, sau đó phát hiện cô không ở bên cạnh Ninh Tôn, mặc dù chuyện này coi như rất bình thường, nhưng sợ những người truyền thông kia nói hươu nói vượn.

Danh tiếng của Ninh Tôn hiện tại không dễ gì mới xoay chuyển, nhưng đừng bị những người truyền thông vô lương tâm này làm ảnh hưởng.

Ninh Tôn nói một câu không cần, sau đó lại nói: “Người ở đây rất nhiều, thực sự truyền thông anh cũng nhìn thấy được vài người, nhưng mục tiêu của bọn họ có lẽ không phải anh, mục tiêu của bọn họ có lẽ là ông ấy.”

Dù sao thì đây cũng là tang lễ của Ninh Bang, đa số những người bọn họ vẫn chỉ là muốn xem quy mô tang lễ, hoặc là tâm tư bất chính, cũng là muốn xem những người nhà họ Ninh ở trong tang lễ ông cụ sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Những người bên phía truyền thông đó đều là xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, chỉ mong những người bất hòa ở trong tang lễ của Ninh Bang trực tiếp đánh đập tàn nhẫn, để thêm tư liệu mới cho bọn họ.

Nếu Hứa Thanh Du đến, chưa chắc Ninh Tôn có thể dành thời gian ra đón tiếp cô được.

Hứa Thanh Du cũng hiểu rõ, gật gật đầu: “Vậy anh cũng chăm sóc tốt cho bản thân, đừng có quên ăn cơm, người nhà họ Ninh nhiều như vậy, không chỉ có một mình anh, thực sự mệt thì anh tìm một chỗ để nghỉ ngơi một lúc.”

Ninh Tôn cười: “Được, anh biết rồi, anh là người lớn như vậy rồi, biết nên làm cái gì, yên tâm đi, trong lòng anh có hiểu rõ.”

Gọi điện thoại xong Ninh Tôn xoay người đi về phía linh đường bên kia.

Buổi trưa người thực sự đã ít, Ninh Tú cũng dành thời gian nghỉ ngơi.

Ninh Tôn đứng ở cửa linh đường nhìn vào bên trong, Trang Lệ Nhã đã tìm một vị trí để ngồi xuống, hai người Ninh Tiêu và Ninh Tương vẫn còn đang đứng ở bên cạnh quan tài.

Sự đau buồn của Ninh Tương có lẽ là thật, hiện tại trong linh đường không có người, cô ta vẫn còn đang lau nước mắt.

Ninh Tiêu nhìn có vẻ không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là cả người không có sức giống như ngày trước.

Trang Lệ Nhã ngồi trên ghế, vẫn cúi đầu không nói một câu.

Ninh Tôn thở dài, tránh sang một bên.

Đối với ba mẹ con này, anh cũng không có bất kì lời nào để nói.

Cãi nhau thì không muốn cãi nhau, nhưng nếu muốn bảo anh đến an ủi ba người đó thì cũng là điều không thể nào.

Sau một lúc thì Ninh Tú đi đến, đầu tiên là nói với Ninh Tôn: “Mệt rồi à, tìm chỗ nào nghĩ ngơi đi, buổi chiều vẫn còn một đợt nữa.”

Ninh Tôn dựa vào cái cây bên cạnh: “Nhiều người đến như vậy, cũng không biết có mấy người là thật lòng đau xót, cảm giác đều là đi cho có hình thức.”

Ninh Tú lấy hộp thuốc lá ra từ trong túi, đưa cho Ninh Tôn một điếu, sau đó bật lửa, sau đó ném máy bật lửa cho Ninh Tôn: ‘Bây giờ đều là như vậy, xã hội này nơi nào có tình cảm thật sự, mọi người đều là thể diện cho qua là được, cậu không lăn lộn trên thương trường, không gặp nhiều như tôi, nếu như cậu ở trên thương trường gặp qua những gương mặt đạo đức giả đó, thì sẽ cảm thấy những người hôm nay đến không có bất kì gì để nói, biểu hiện đó vẫn là khá tốt.”

Ninh Tôn bật cười haha: “Cũng là làm khó anh rồi, nhiều năm như vậy ở bên ngoài đối phó cùng với những người đó.”

Ninh Tú ngậm thuốc, giọng nói có chút ngậm ngùi: “Hôm qua tôi còn nghĩ, cậu nói xem nhiều năm như vậy tôi mưu toan cái gì, thực sự nắm hết những tài sản đó ở trong tay, lại có thể như thế nào, giống như ba chúng ta, đến cuối cùng làm thân thể thành ra như vậy, có đáng không?”

Ninh Tôn nhướng mày, nói với Ninh Tú: “Sao vậy, có một số sắp xếp gì khác sao?”

Ninh Tú thở một hơi khói dài, rồi thở dài: “Suy nghĩ hiện tại hơi hỗn loạn, vẫn có một chút nói không rõ, đợi những chuyện này đều đi qua, tôi ngẩm nghĩ kỹ lại, xem thử cuộc sống tiếp theo nên trải qua như thế nào.”

Cuộc sống trước đây của anh ta là xoay quanh công ty nhà họ Ninh, ngoại trừ công ty cũng không có chuyện gì khác khiến anh ta bận tâm để mà cuộc sống của bản thân trải qua rối tinh rối loạn.

Thực sự thì Ninh Tú cũng biết rõ, chẳng qua chỉ là anh ta muốn tất cả đều đã vào tay rồi, mới nảy sinh suy nghĩ như vậy.

Ninh Tôn đưa ánh mắt ra hiệu vào bên trong linh đường: “Ba mẹ con kia không biết đến khi nào sẽ dùng cách thức như thế nào để ồn ào, dù sao ông già cũng mất rồi, bọn họ không có điều gì kiêng kị nữa, bản thân anh lúc đó nhìn xem rồi xử lý, dù sao thì tôi đợi đến lúc tang lễ kết thúc rồi sẽ rời đi.”

Ninh Tú nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Nếu như không có việc gì vội, khi tang lễ kết thúc có lẽ luật sư sẽ đến đọc di chúc của ông già, cậu đợi sau khi công bố di chúc rồi hẳn đi.”

Ninh Tôn cũng không phải rất quan tâm đến nội dung di chúc: “Thôi, tôi cảm thấy nếu như tôi ở đến lúc đó, có thể tình hình sẽ càng ồn ào rất khó nhìn, lúc công bố di chúc anh thông báo cho tôi là được rồi.”

Hoặc là luật sư bên kia cũng có thể sẽ thông báo cho Ninh Tôn.

Anh có hay không có mặt cũng không ảnh hưởng đến biệt phân chia và công bố di chúc.