Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 981




Hứa Thanh Du gọi hai lần mẹ Ninh mới trả lời, giọng nói uể oải: “Không muốn ăn, các con không cần phải để ý đến ta, để mặc ta đi.”

Hứa Thanh Du nhíu mày lại: “Bác, có phải trong người bác có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Mẹ Ninh đúng là không thoải mái, bà cảm thấy đầu óc mình cứ quay cuồng.

Vừa rồi bà đã ngủ một giấc nhưng mà lại không ngủ ngon, mơ đến rất nhiều chuyện.

Trong mơ tất cả đều là những chuyện cũ, làm cho tinh thần của bà không yên.

Giờ đã tỉnh lại nhưng vẫn có cảm giác đầu óc không quá thanh tỉnh, vẫn còn quanh quẩn một chút hình ảnh của quá khứ.

Mẹ Ninh trở mình, dùng chăn bọc mình lại: “Không khó chịu gì đâu, các con cứ ăn con đi, chút nữa bác tỉnh bác sẽ ra ăn.”

Ninh Tôn từ trong phòng mình đi ra, đứng ở sau lưng Hứa Thanh Du: “Làm sao vậy? Mẹ còn chưa tỉnh ngủ sao?”

Hứa Thanh Du quay đầu nhìn anh lắc đầu: “Giọng nói của bác không tốt lắm.”

Ninh Tôn nghe thế cũng nhanh chóng gõ cửa mấy cái, dùng lực hơi nhiều: “Mẹ, tỉnh dậy ăn cơm trước đã, ăn xong thì lại vào ngủ.”

Bên trong phòng mẹ Ninh vẫn không có âm thanh gì, Ninh Tôn lại dùng sức gõ thêm hai cái sau đó nói: “Con vào đây.”

Mẹ Ninh không đáp, Ninh Tôn trực tiếp vặn nắm chốt cử, cửa không khóa anh đi nhanh vào trong.

Mẹ Ninh nằm ở trên giường, trong phòng kéo hết rèm cửa, nhìn có chút âm u, nhưng mà vẫn có thể nhìn rõ ràng được bà đang co người cuộn tròn trong chăn.

Hứa Thanh Du đi qua trước đứng ở mép giường cúi xuống nhìn chằm chằm mẹ Ninh sau đó đưa tay lên sờ chán của bà.

Vừa đặt tay vào cô đã giật mình: “Trán nóng như vậy, bác bị sốt rồi.”

Ninh Tôn nghe vậy cũng đi qua đưa tay thử nhiệt độ trên trán mẹ Ninh, sau đó anh giật chăn của bà ra, đỡ bà ngồi dậy: “Chúng ta đến bệnh viện.”

Mẹ Ninh híp mắt, quay đầu nhìn Ninh Tôn, sau đó giơ tay lắc lắc: “Không có chuyện gì đau, có thể là do trùm chăn kín quá nên vậy thôi.”

Nói xong bà còn muốn xoay người nằm xuống giường ngủ tiếp, Ninh Tôn dùng sức kéo bà lại: “Cái gì mà trùm chăn kín quá, người mẹ đã nóng bừng như vậy rồi, mẹ xem này cả người toàn là mồ hôi.”

Hứa Thanh Du vội vàng quay lại nhà vệ sinh, giặt khăn mặt cho mẹ Ninh lau mặt lau tay.

Khăn mặt hơi lạnh nên cũng khiến tinh thần của mẹ Ninh tỉnh táo hơn chút.

Cũng đã từng này tuổi rồi, không còn là đứa trẻ lên ba, bà cũng biết cơ thể mình không khoẻ.

Mẹ Ninh chống cơ thể từ trên giường đi xuống: “Trong nhà có thuốc cảm, uống vào là sẽ khỏi thôi.”

Trong nhà đúng là có thuốc cảm, sau khi đến đây Hứa Thanh Du đã chuẩn bị một ít thuốc.

Nhưng mà Hứa Thanh Du vẫn nói: “Hay là đi bệnh viện khám thử xem đi, bác sĩ kiểm tra rồi chúng ta mới yên tâm hơn.”

Mẹ Ninh cong môi cười uể oải: “Không cần đâu, thân thể thế nào bác là người biết rõ nhất, uống thuốc là tốt thôi.”

Bà lảo đảo đi ra phòng ngoài, bà biết thuốc cất ở đâu tự mình lật tìm thuốc cảm.

Hứa Thanh Du nhanh chóng cầm lấy thuốc: “Bác đi rửa mặt trước đi, ăn cơm đã sau uống thuốc, nếu không thì dạ dày sẽ không chịu được đâu.”

Mẹ Ninh cả người đều không có sức lực, nghe thấy Hứa Thanh Du nói vậy cũng gật đầu: “Được, vậy thì nghe các con.”

Bà xoay người đi về phòng vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt, sau đó lại lảo đảo quay lại trở lại ngồi xuống bàn ăn.

Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cũng nhanh chóng ngồi vào, Hứa Thanh Du gắp đồ ăn vào bát cho mẹ Ninh: “Trong dạ dày có chút đồ ăn, sức khỏe mới tốt lên được.”

Mẹ Ninh không nói chuyện, cầm đũa lên, không có chút quy luật nào mà đưa đồ ăn vào miệng.

Ninh Tôn nhíu mày lại, cũng không cầm đũa lên ăn mà nhìn chằm chằm mẹ Ninh.

Mẹ Ninh ăn rất vội, nhìn là thấy bà ăn mà chẳng nhai bao nhiêu là nuốt xuống.

Lần này Hứa Thanh Du không thể nói thêm gì vừa, có thể ăn cơm đã là tốt rồi.

Mẹ Ninh không chờ Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ăn xong, một bát cơm và hơn phân nửa đồ ăn trên bạn đã được bà ăn hết.

Hứa Thanh Du đi lấy thuốc cảm, chọn vài thứ sau đó đi rót ly nước.

Mẹ Ninh không nhìn xem Hứa Thanh Du lấy thuốc gì cho mình, chỉ cầm lấy rồi uống một hơi hết cả.

Sau khi uống thuốc xong, bà chống bàn đứng dậy: “Các con ăn đi, mẹ đi ngủ một giấc, không cần để ý đến mẹ đâu, ngút một giấc dậy sẽ khá hơn.”

Cả Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều không nói gì, chỉ nhìn mẹ Ninh về phòng đóng cửa lại sau đó lại quay qua nhìn nhau, thở dài không có cách nào.

Mẹ Ninh như vậy chắc chắn là có liên quan đến Ninh Bang, cũng không biết hai người ở trong phòng bệnh đã nói những gì, mà có thế khiến cho tâm tình của bà chấn động lớn như thế.

Ninh Tôn mở miệng nói trước: “Ăn cơm đi, vừa rồi em cũng mệt mỏi.”

Lại lôi chuyện vừa rồi ra nói, Hứa Thanh Du trừng mắt nhìn anh.

Cô mím môi nghĩ sau đó phản kích một câu: “Rõ ràng anh mới là người cần dùng nhiều sức lực, anh ăn nhiều một chút đi, em vẫn tốt lắm.”

Ninh Tôn lập tức nở nụ cười, đưa tay nhéo nhéo mặt Hứa Thanh Du; “Được quá nhỉ, có tiến bộ đó.”

Hứa Thanh Du hừ một tiếng, kỳ thực thì cô vẫn không khống chế được mà đỏ mặt, chẳng qua là cố gắng để ngữ khí của mình không thua anh, gắp một miếng đồ ăn phóng khoáng đưa vào miệng: “Gần mực thì đen.”

Ninh Tôn ôm lấy khoé miệng, bắt đầu cúi đầu ăn cơm, lúc ăn cơm hai người trò chuyện với nhau chút chuyện trên mạng.

Hứa Thanh Du hơi tò mò, cô muốn biết Trang Lệ Nhã chạy đến bệnh viện tìm Ninh Bang cãi nhau, kết quả như thế nào.

Ninh Tôn cũng không biết kết quả, lúc nãy anh cũng muốn gọi điện cho Ninh Tú để hỏi một chút, nhưng mà anh lại cảm thấy mình gọi điện hỏi chuyện này, giống như anh đang đợi để xem náo nhiệt vậy.

Bất kể là làm như thế nào thì cũng sẽ lộ ra điểm không hay lắm.

Cho nên cuối cùng cuộc điện thoại này anh cũng không gọi.

Nhưng mà lúc đó ở bãi đỗ xe bọn họ đã nhìn thấy Trang Lệ Nhã mang theo đôi trai gái hùng hùng hổ hổ đi vào trong bệnh viện, dựa vào trạng thái lúc đó của bọn họ, chắc chắn là muốn đến cãi nhau.

Ninh Bang từ trước đến nay ở nhà làm mưa làm gió nuông chiều, Trang Lệ Nhã nhiều năm như vậy vẫn luôn lấy lùi làm tiến, thậm chí còn dỗ dành.

Chắc là Ninh Bang đã quen như vậy, bây giờ Trang Lệ Nhã đột nhiên xù lông lên, dám dơ chân dơ tay với mình, Ninh Bang có lẽ giận không ra dạng gì.

Nói lại thì, Trang Lệ Nhã cũng không quá thông minh, càng là những lúc như thế này thì càng phải bình tĩnh.

Bà ta và Ninh Bang đã ở nên nhau nhiều năm như vậy rồi, chắc chắn biết rõ tính cách của Ninh Bang như nào, ông ta sẽ không phải là người sẽ bị người khác lắc qua lắc lại nắm ở trong tay.

Chỉ cần thuận theo ông mới có thể lấy được thứ mình muốn trong tay ông ta, càng phản nghịch ông ta thì sẽ làm ông ta hạ quyết tâm.

Hai người ăn xong bữa cơm, Hứa Thanh Du vẫn còn hơi khó chịu, quay người trở về phòng nghỉ ngơi.

Ninh Tôn thu dọn bát đũa, đang định quay trở về phòng, mới bước được hai bước thì điện thoại vang lên.

Ninh Tôn dừng lại một chút, không lập tức lấy điện thoại ra, mà quay người quay ra hướng ban công.

Chờ đi đến ban công anh mới lấy điện thoại ra, thấy người gọi đến là Ninh Tú.

Xem ra thì so với anh có người còn vội vàng hơn.