Ninh Tôn cũng không biết nội tâm của Hứa Thanh Du lại đang đấu tranh mãnh liệt đến thế. Lúc đi ra ngoài xong trở về anh ta ngủ không được.
Anh ấy vừa ra ngoài gửi tin nhắn với Ninh Tú.
Hôm nay Ninh Tú có buổi làm việc với đối tác, anh ta uống say. Vừa nãy anh ấy mới điện thoại cho Ninh Tôn.
Để không ồn và tránh đánh thức Hứa Thanh Du, anh ta cầm điện thoại và đi ra ngoài.
Chưa nói được vài câu thì bên chỗ Ninh Tú lại cúp máy. Sau đó anh ấy mới gửi tin nhắn cho Ninh Tú. Chắc là có vài chuyện anh ta không tiện mở miệng nói.
Ninh Tú nói hôm nay Ninh Bang gọi điện thoại cho anh và nói là muốn gặp Ninh Tú. Gần tối anh ta mới đi qua gặp, vốn dĩ tưởng rằng ông ta có chuyện trong trọng gì muốn nói.
Nhưng kết quả lại là không.
Ninh Bang hôm nay lại khác thường, không ngờ ông ta lại xin lỗi Ninh Tú. Ông ta nói rằng nhiều năm như vậy mình rất có lỗi với anh ta.
Ninh Bang là người không thể nào tự kiểm điểm lại bản thân mình được. Từ trước đến nay đã nhiều năm như vậy, ông ta đã ngang ngược đã quen rồi. Cho dù ông ta có làm sai chuyện gì thì mãi mãi ông ấy cũng không cúi đầu nhận sại.
Nhưng hôm nay, không biết chuyện gì đang xảy ra, ông ta đột nhiên nói rất nhiều, nói tất cả những chuyện mà mình đã làm không đúng hoặc những chuyện có lỗi với Ninh Tú.
Ông ta cho biết, khi mẹ của Ninh Tú bị bệnh nặng, thì ông ta vẫn ở những chỗ trêu ghẹo ong bướm. Ông ta không suy nghĩ cho vợ và con mình, ông ấy cảm thấy rất có lỗi.
Ông ấy nói ông hy vọng Ninh Tú sẽ tha thứ cho ông.
Ninh Tú vốn là oán hận Ninh Bang. Cho dù qua nhiều năm như vậy, anh ở trước mặt Ninh Bang rất cung kính nhưng những nỗi hận đối với Ninh Bang cũng chưa giảm bớt đi chút nào.
Đến lúc ông ta nhắm mắt xuôi tay mà cũng còn nhớ dáng vẻ tiều tụy đáng thương của mẹ mình trước khi lâm chung là như thế nào.
Mẹ anh khóc không phải là vì sự vô tình vô nghĩa của Ninh Bang mà bà sợ khi mình mất Ninh Tú sẽ không còn ai bảo vệ nữa, con đường sau này chắc chắn sẽ đầy sự gian nan.
Anh ta vì để mẹ mình ở dưới suối vàng có thể yên tâm, nhiều năm nay vẫn luôn an phận, cẩn thận từng chút một.
Anh chỉ một lòng đợi đến ngày Ninh Bang chết thì anh có thể cởi bỏ những xiềng xích trên người mình xuống.
Nhưng anh không ngờ rằng có một ngày anh có thể đợi được lời xin lỗi của Ninh Bang.
Đây là điều cho dù nằm mơ anh cũng không dám nghĩ tới.
Người đó là ai chứ? Là Ninh Bang đó.
Người đó từ trước đến giờ chưa bao giờ nói lý lẽ. Là một Ninh Bang muốn làm gì thì làm.
Nhưng không ngờ rằng có một ngày ông ta lại xin lỗi, hạ mình để xin Ninh Tú có thể tha thứ.
Trong lòng Ninh Tú có chút không thoái mái cho lắm vì vậy hôm nay gặp mặt đối tác anh ấy mới uống nhiều như vậy.
Trong tin nhắn anh ta nói với Ninh Tôn trong lòng anh ta có chút bối rối.
Anh ta chắc chắn rằng mình vẫn còn ghét Ninh Bang, nhưng khi nhìn thấy Ninh Bang xin lỗi, anh ấy cảm thấy ông ta rất đáng thương.
Đáng thương sao?
Ninh Tôn lại không thấy như vậy. Cho dù Ninh Bang có quỳ trước mặt anh ấy nói xin lỗi thì anh cũng không thấy Ninh Bang đáng thương.
Nếu như cuộc sống của Ninh Bang tốt hơn bây giờ thì ông ta chắc chắn sẽ không nhận lỗi sai của mình. Chỉ là giờ ông ta không thể đắc ý như trước nữa vì thế ông mới nhớ lại những lỗi lầm hồi trước của mình.
Những lời này ông ấy không có cách nào nói với Ninh Tú, suy nghĩ của mỗi người đều có sự khác biệt.
Cũng có thể những năm này Ninh Bang đối tốt thật với Ninh Tú nên ông ta mới muốn bù đắp những thiếu xót của ông.
Vì vậy Ninh Tú sẵn sàng tha thứ, đó là chuyện giữa cha con họ, không liên quan gì đến Ninh Tôn.
Ninh Tôn chỉ suy nghĩ về mối quan hệ giữa anh và Ninh Bang. Có lẽ cả cuộc đời này ân oán giữa hai bọn họ mãi mãi sẽ không được hóa giải.
Anh ấy không cảm thấy tiếc, chắc hẳn Ninh bang cũng không thấy tiếc.
Hai người họ không có nhiều tình cảm cha con.
Ninh Tôn thở dài, ôm Hứa Thanh Du chặt hơn một chút rồi ngủ thiếp đi.
Cả đêm này, Hứa Thanh Du và Ninh tôn đều không có giấc ngủ ngon.
Hứa Thanh Du đã nằm mơ, cô mơ thấy Ninh Tôn và Nam Nhạc đến với nhau.
Cả hai người họ tham gia chương trình cặp đôi, trông rất tình cảm.
Cô ấy mang túi và hộp đựng đồ trang điểm ở phía sau, mệt như một con chó, nhưng ở phía trước Ninh Tôn đang khoác vai Nam Nhạc, hai người trong rất ngọt ngào và đằm thắm.
Ở trong giấc mơ, cô nghiến răng nghiến lợi, muốn xông lên đánh cặp đôi này.
Nhưng cuối cùng cô chỉ biết nuốt cục tức này và ngồi ở bên cạnh chờ.
Cả đêm nay trong giấc mơ cô đều rất ngột ngạt.
Chỉ cần cô nhìn thấy Ninh Tôn, cô có thể nhớ được giấc mơ ban đêm của mình.. Vì thế ngày hôm sau khi tỉnh dậy, trạng thái của cô rất tệ.
Mà trạng thái của Ninh Tôn cũng có chút không tốt, tối hôm qua anh cũng có mơ một giấc, anh mơ thấy Ninh Bang. Ông ta thật sự quỳ xuống trước mặt của Ninh Tôn và xin lỗi anh.
Anh mơ thấy lời thú nhận đẫm nước mắt của Ninh Bang, ông ta nói rằng mình không gánh vác trách nhiệm của một người cha, để trong quá khứ anh phải chịu nhiều uất ức.
Ông ấy hối hận vì đã bỏ rơi mẹ của anh và muốn tìm cơ hội để bù đắp.
Có những thứ trong hiện thực anh cũng không dám nghĩ tới, chỉ có trong mơ mới trải nghiệm được thôi.
Trạng thái của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều rất tệ. Điều này khiến mẹ Ninh có chút lo lắng.
Bà làm việc gì cũng rất cẩn trọng. Vì bà tưởng tối qua hai người họ đã cãi nhau.
Thậm chí ngay cả việc nấu cơm bà cũng giành làm, để Hứa Thanh Du ngồi ở ghế sô pha nghỉ ngơi.
Tối qua Hứa Thanh Du cũng không nghỉ ngơi tốt cho mấy, đầu có chút đau nên cô cũng không khách sáo với mẹ Ninh.
Mẹ Ninh bảo cô đi nghỉ ngơi thì cô cũng đi. Nhưng mà thay vì nghỉ ngơi ở ghế sô pha thì cô lại về phòng của mình để nằm.
Thật ra cô cũng ngủ không được, chỉ là đầu cô rất đau cộng thêm nhiều chuyện buồn phiền nên cái gì cô cũng không làm được.
Ninh Tôn ở ban công gọi mội cuộc điện thoại. Sau đó anh ta trở về phòng khách phát hiện Hứa Thanh Du không còn ở đó nữa, thì anh liền biết cô ấy đã trở về phòng.
Ninh Tôn quanh quẩn trong phòng khách, cuối cùng đứng ở trong bếp, “Mẹ ơi ăn thanh đạm một chút đi, vì không có vị khẩu để ăn cái gì cả.”
Mẹ Ninh cười nhạt, “Mẹ thấy rồi, con bé biểu hiện rõ như vậy mà. Mẹ cũng không phải mù, mẹ biết mẹ nên làm cái gì, không cần phải diễn kịch với mẹ đâu.”
Lúc đó Ninh Tôn im lặng, anh ta không nên nói nhiều chuyện. Mẹ Ninh cũng rất am hiểu nên không thể không hiểu được chuyện này. Ninh Tôn là đang nói giùm cho Hứa Thanh Du.
Mẹ Ninh tay không ngừng chuyển động nói: “Con cũng về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ xem trạng thái của con cũng không tốt. Lát nữa khi nấu xong cơm mẹ sẽ kêu.”
Ninh Tôn gật đầu, “Vâng.”
Nói xong anh quay người trở về phòng.
Hứa Thanh Du vẫn chưa ngủ, mà nằm trên giường nhắm mắt, lông mày bất giác nhíu lại.
Ninh Tôn đi tới, cúi người nhìn cô, “Có đau đầu không? Có cần tôi xoa bóp cho cô không?”
Hứa Thanh Du trầm giọng nói: “Không cần.”
Cô nói không cần Ninh Tôn giúp. Nhưng anh ta lại ngồi bên giường và giơ tay ra xoa bóp nhẹ trên huyệt thái dương của cô ấy.
Hứa Thanh Du có thể cảm nhận được, Ninh Tôn không giỏi xoa bóp, trình độ cũng không được tốt cho lắm.
Nhưng ít nhiều gì nó cũng khiến cho cô thoải mái một chút.
Hứa Thanh Du vốn dĩ rất cứng rắn muốn hất tay Ninh Tôn ra.
Nhưng cuối cũng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cô suy nghĩ một chút rồi cũng nhịn không hất tay anh ta ra.
Ninh Tôn xoa bóp cho cô ấy nói: “Tối qua cô không nghỉ ngơi tốt hay sao? Có phải tôi làm ồn nên quấy rầy đến cô không?”
Cái quấy rầy mà anh ta nói là ôm chặt cô vào lòng ư.
Nhưng Hứa Thanh Du lại nghĩ đến một điều khác, cô ấy ậm ừ, “Tiếng điện thoại ồn quá.”
Ninh Tôn chớp chớp mắt, “Tôi còn tưởng cô không nghe thấy nên mới chạy ra bên ngoài nghe điện thoại.”
Hóa ra là anh ấy còn gọi điện thoại nữa.
Hứa Thanh Du mím miệng không nói gì, xem ra ngày qua cô ấy thu hoạch cũng khá nhiều thông tin.
Không biết hai người nói chuyện điện thoại tình cảm gì, tán gẫu xong chưa đã lại còn ngồi gửi tin nhắn.
Ninh Tôn suy nghĩ một chút rồi thở dài, “Cô nói mấy ngày có phải tôi nói chuyện có chút quá đáng không, vậy nên ông ấy mới tự hỏi lại lương tâm của mình.”
Chỉ là sự tự hỏi lương tâm này không phải xảy ra trên người Ninh Tôn mà lại là Ninh Tú.
Sau khi nghĩ lại, thì thật sự Ninh Tú phải cảm ơn anh ấy.
Hứa Thanh Du không biết Ninh Tôn đang nói gì, ngẩng đầu nhìn anh.
Ninh Tôn bị mắc kẹt trong suy nghĩ của chính mình, anh ta cũng không giải thích mà nói tiếp, “Nhưng mà ông ấy có đáng thương không? Tối qua tôi suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, chắc ông ta cũng không đáng thương lắm đâu.”