Bà Trì phớt lờ cô, Cổ Tư lại nói, “Chiếc giường đó thực sự rất dễ chịu.”
Bà Trì nghiến răng.
Bà ta trước giờ không phải người có thể chịu đựng sỉ nhục, mà Cổ Tư lại đang khiêu khích rất rõ ràng.
Sao bà Trì lại không nghe ra chứ?
Nhưng sau khi nghĩ lại, bà ta vẫn không nói.
Cổ Tư lại lên tiếng, “Chỉ là hương hoa nhài tối qua có chút khó chịu.”
Bà Trì quay đầu nhìn cô, “Cổ Tư, tôi khuyên cô hãy bớt lại đi.” Cố Tư cười lớn, “Tôi nói thật mà, không phải tôi đang cảm ơn bác đó sao? Bác nhìn xem, căn phòng được trang trí rất cẩn thận.”
Về mặt võ mồm, bà Trì không thể đấu lại Cổ Tu.
Bà ta tức giận quay người đi vào bếp.
Cố Tư hớn hở chậm rãi lên tầng.
Trì Uyên vẫn ở trong phòng.
Cô đi thẳng tới gõ cửa.
Một lúc sau Trì Uyên mới ra mở cửa, anh đang cài cúc áo sơ mi.
Cảnh tượng này khiến Cổ Tư không khỏi nhớ lại buổi tiệc của sếp Mã ngày hôm đó.
Sau khi làm xong những chuyện xấu hổ kia, Trì Uyên cũng thong thả cài cúc áo như này.
Nói xong dường như Cổ Tư thấy giọng điệu của mình vẫn chưa đủ kiên quyết, vì vậy cô lặp lại lần nữa, “Dùng đồ của mình lòng tôi thấy thoải mái, thoải mái, anh biết chưa?”
Trì Uyên có chút không kìm được mà bật cười, “Được, được, tôi biết rồi, tôi sẽ bảo Tử Thư sắp xếp cho cô, hình như cậu ấy quen một huấn luyện viên ở trường dạy lái xe”
Cổ Tư gật đầu, “Cảm ơn.”
Nói rồi cô quay đầu bỏ đi.
Trì Uyên đứng ở cửa, nhìn Cổ Tư bước đi oai phong xuống tầng.