Bên kia Hứa Thanh Du ở nhà không có việc gì làm, các chương trình tivi đổi kênh này sang kênh khác, tất cả đều không muốn xem.
Cô lấy điện thoại lên đặt xuống, rồi lại lấy lên đặt xuống.
Cũng không biết bản thân đang chờ điện thoại hay tin nhắn của ai.
Mẹ Hứa đã đi ra ngoài, có lẽ là đi chơi mạt chượt.
Thực sự Hứa Thanh Du vô cùng không thích chuyện giải trí này của bà, nhưng có những lời cô không có cách nào để nói.
Quan hệ của cô và mẹ Hứa vẫn không được tốt cho lắm, có những lời người khác nói mẹ Hứa sẽ không để trong lòng, nhưng chỉ cần cô nói, sau đó hai người sẽ liền tranh cãi và tranh cãi không ngừng.
Nhưng chuyện này cũng tốt, bà đi ra ngoài trong nhà yên tĩnh, Hứa Thanh Du cũng không cần phải đối mặt với bà.
Cô ngồi trên ghế sofa ôm chân, tivi vẫn đang mở, nhưng thế giới của cô hoàn toàn yên tĩnh.
Có một số chuyện, cho đến bây giờ cô cũng không nghĩ rõ được.
Cuộc điện thoại hôm qua Ninh Tôn gọi cho cô rốt cuộc là có ý gì, coi như là uống nhiều đi, tại sao lại nghĩ đến muốn gọi điện thoại cho cô.
Hơn nữa mấy câu hôm qua anh nói là muốn biểu đạt cái gì?
Hứa Thanh Du suy nghĩ mấy chuyện này cả buổi sáng.
Trước đó Hứa Thanh Du cũng gọi điện thoại cho mẹ Ninh, hỏi đông hỏi tây một chút.
Thực sự cô muốn nhắc đến Ninh Tôn một chút, có thể là sợ biểu hiện của mình quá rõ ràng.
Thế nên nói điện thoại với mẹ Ninh vài phút, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra được chuyện cô muốn hỏi.
Hứa Thanh Du có chút phiền não, cả người càng lúc càng cảm thấy khó chịu.
Thực sự nghĩ kỹ lại, Ninh Tôn gọi điện thoại đến, chuyện này cũng không phải là một chuyện cần phải so đo.
Chẳng qua chỉ là uống nhiều, rồi tiện tay gọi gọi điện thoại đến.
Nhưng suy cho cùng suy nghĩ của Hứa Thanh Du đối với Ninh Tôn không đơn thuần, thế nên hành động này của Ninh Tôn vẫn luôn được cô đặc biệt để trong lòng, rất muốn tìm hiểu rõ phía sau là ẩn giấu tâm tư gì.
Hứa Thanh Du biết việc này của bản thân là tật xấu, nhưng thực sự cô không thể kìm chế được.
Cứ như thế cho đến trưa mẹ Hứa chơi xong mạt chượt về nhà nấu cơm, bà khẽ ngâm nga hát bước vào cửa, Hứa Thanh Du vừa nhìn liền biết được đây là thắng tiền rồi.
Cô quá hiểu mẹ Hứa, nếu như thua, bà trở về nhất định sẽ ủ rũ mặt mày.
Mẹ Ninh còn xách theo một túi trái cây, đi đến đặt bên cạnh Hứa Thanh Du: “Ăn nhiều táo, rất tốt cho da.”
Hứa Thanh Du “vâng” một tiếng, không nói chuyện.
Mẹ Hứa xoay người đi nấu cơm, còn vừa đi vừa nói: “Buổi chiều còn có một ván, các bà đó thấy mẹ thắng tiền không chịu buông tha cho đi.”
Đây là nhắc nhở Hứa Thanh Du, buổi chiều bà cũng không ở nhà.
Hứa Thanh Du xách túi trái cây lên đặt ở trên quầy, sau đó xoay người đi về phòng.
Cô lấy điện thoại ra lướt xem, kết quả cũng không tìm được chuyện gì khiến cho bản thân cảm thấy thích thú.
Cảm giác này khiến cho cô rất khó chịu, khiến cho cô không có tâm trạng để làm những việc khác.
Đang buồn bực như vậy, đột nhiên điện thoạt vang lên.
Hứa Thanh Du đang cầm điện thoại trong tay, cô bị dọa giật mình, xém chút nữa ném điện thoại ra ngoài.
Hứa Thanh Du nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình, là mẹ Ninh.
Buổi sáng cô vừa gọi điện thoại cho mẹ Ninh, bây giờ lại gọi lại, cũng không biết là mẹ Ninh muốn làm gì. . Ngôn Tình Hài
Ồn ào giữa cô và Ninh Tôn cũng không vui vẻ gì lắm, nhưng cũng không có ảnh hưởng quá nhiều với mẹ Ninh.
Hứa Thanh Du nhận điện thoại: “Bác ạ.”
Giọng nói của mẹ Ninh mang theo ý cười: “Tiểu Hứa, bây giờ con đang làm gì vậy? Có bận hay không?”
Hứa Thanh Du nói không bận, sau đó lại nói tiếp: “ Sao vậy ạ? Tìm con có việc gì sao?”
Mẹ Ninh cười: “Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là bác đi theo Ninh Tôn đến đây thật sự không có quá quen thuộc, những người bạn của nó ta đều không quen biết, nên muốn gọi điện thoại cho con tán gẫu.”
Hứa Thanh Du mỉm cười: “Thì ra vậy, thựa ra bác có thể đi ra ngoài đi dạo, phong cảnh ở bên đó có lẽ cũng khá đẹp, lúc trước con có lên mạng tra qua, nói là đó là một thành phố có rất nhiều địa điểm du lịch, bác có thể bảo Ninh Tôn dẫn bác đi dạo xem thử.”
Mẹ Ninh lại thở dài: “Nó à, bác là không dám chờ mong rồi, tâm trạng của nó không tốt, hôm qua trở về liền uống rất nhiều, ăn nói bừa bãi đến tận nửa đêm, hôm nay tỉnh lại, dáng vẻ cũng không thay đổi.”
Bà nói như vậy, Hứa Thanh Du liền nhớ lại những lời nói lung tung của Ninh Tôn tối hôm qua.
Hứa Thanh Du không biết nên nói như thế nào, cũng chỉ có thể tùy tiện khuyên vài câu, nói là có thể tâm trạng anh không được tốt lắm, qua hai ngày nữa từ rồi sẽ tốt lên thôi.
Mẹ Ninh hơi có chút bất lực: “Nó như vậy đã mấy ngày rồi, bác cũng không biết khi nào thì nó mới có thể trở lại, hôm qua đến đây, gặp bạn bè của nói cũng không thấy tâm trạng của nó tốt lên.”
Hứa Thanh Du im lặng, cô cũng không biết Ninh Tôn như vậy, hoàn toàn là bởi vì những chuyện ồn ào trên mạng kia, hay là do có chút quan hệ với bản thân ở đây.
Có thể mẹ Ninh thật sự không ai để nói chuyện, thời gian gọi điện thoại lần này hơi dài.
Bà cùng với Ninh Tôn trở về hôm qua, cho đến hiện tại hôm nay, tất cả mọi chuyện xảy ra đều nói hết một lượt với Hứa Thanh Du.
Bà nói những người ở bên cạnh Ninh Tôn đều đã thành gia lập nghiệp có con rồi, chỉ có một mình Ninh Tôn là độc thân, bà nhìn thấy thật sự rất xót xa.
Người ta từng đôi từng đôi cười cười nói nói, trong lúc ăn cơm chỉ có một mình Ninh Tôn ngồi ở đó.
Hứa Thanh Du không có nhìn thấy được cảnh tượng đó, nhưng nghe mẹ Ninh miêu tả như vậy, cũng hình dung ra được cảnh tượng đó, quả thực là khiến cho người khác có chút đau lòng.
Bản thân Ninh Tôn không phải là một người nói nhiều, lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy, cả bữa tiệc đó, chẳng phải anh cũng không nói được mấy câu sao.
Hứa Thanh Du cũng thở dài theo.
Mẹ Ninh thử mở miệng nói: “Nó cũng không có người nào đi cùng, con nói xem bác ở đây càng cô đơn, Tiểu Hứa, con ở bên đó có chuyện gì quan trọng hay không, nếu không có, con đến chỗ bác đi, bác với con có thể ở chung, có thể nói chuyện cùng nhau.”
Hứa Thanh Du ngây người, không nghĩ đến mẹ Ninh sẽ nói đến câu này.
Làm sao cô có thể đi đến đó, cô đã về nhà trước rồi, nên không thể chạy đến chỗ Ninh Tôn.
Cho dù là không có cãi nhau đến tan vỡ với Ninh Tôn, cô về nhà trước, sau đó mẹ Ninh mời cô đến, cô cũng không thể đi.
Hứa Thanh Du mỉm cười: “Con ở đây cũng không thể đi ngay lập tức được, con về đến nhà rồi, người nhà của con đều rất vui vẻ, còn nhắc con thời gian này ở nhà nhiều một chút, nếu con đi ra ngoài, bọn họ chắc chắc sẽ cảm thấy không vui.”
Đây là một lý do rất hợp lý để nói, ngay lập tức khiến cho mẹ Ninh không thể tìm ra lời nào để phản bác.
Hứa Thanh Du cười: “Qua một thời gian ngắn Bác ở bên đó chắc sẽ tốt hơn, ở đó đều là người và môi trường quen thuộc của anh ấy, trở về rồi qua vài ngày tâm trạng anh ấy sẽ điều chỉnh lại, bác đừng suy nghĩ quá nhiều, đừng lo lắng.”
Mẹ Ninh cũng không biết nên nói chuyện gì, bà quay đầu nhìn thử bên trong phòng bao Chương Tự Chi vẫn còn đang nói chuyện với Ninh Tôn.
Cái thằng nhóc chết tiệt này, bà ở bên đây nhọc tâm lo lắng, anh ở bên kia không nhúc nhích tí nào.
Anh vẫn thực sự là không sốt ruột, nhìn thấy được cuộc sống đơn gian và hạnh phúc nhà người ta, tại sao anh một chút phản ứng cũng không có.
Mẹ Ninh ở đây nhìn bụng lớn của Lương Ninh Như, nhìn đứa nhỏ bên trong đều phát thèm.
Chẳng lẽ Ninh Tôn một chút suy nghĩ cũng không có, không muốn nhanh chóng mang vợ về sinh một đứa con sao?