*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần tối, Hứa Thanh Du hỏi mẹ Ninh muốn ăn món gì.
Bà ta cũng không khách sáo gì, nói ra tên của một đống đồ ăn, hình như món gì bà ấy cũng có gọi.
Nhưng mà cũng rất may là trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu.
Ninh Tôn bên cạnh cau mày, bực bội nói với Hứa Thanh Du: “Cô muốn làm món gì thì làm đi, đừng làm những món quá phức tạp quá.”
Mẹ Ninh liếc mắt nhìn Ninh Tôn, “Mới như vậy thôi mà đã cảm thấy thương tiếc cho cô ấy rồi sao?”
Nói xong, bà ta tự cười một mình, “Vậy thì con vẫn khác hẳn so với bố con đó. Ông ta không bao giờ thương tiếc gì ai đâu, ông ấy chỉ thương tiếc cho bản thân mình thôi.”
Bà ta nhắc đến Ninh Bang thì lời nói lại trở nên rất dứt khoát, Hứa Thanh Du cũng không cảm nhận được một chút tình cảm gì trong những câu nói đó.
25
nói chuyện tình ái như thế.”
Hứa Thanh Du thở dài nhẹ, con mắt nào của bà ta nhìn thấy bọn họ đang lướt mắt đưa tình, nói chuyện tình ái vậy.
Cả buổi chiều ba người họ đều ở trong phòng khách, cuối cùng Hứa Thanh Du đi nấu cơm, và bà Ninh cũng lững thững đi vào phòng bếp.
Không ngờ bà ta vào đây để giúp Hứa Thanh Du nấu ăn.
Hứa Thanh Du cũng không khách sáo với bà ta, “Chỗ rau này con đã nhặt hết rồi, chỉ cần rửa một chút thôi là được.”
Mẹ Ninh ừ một tiếng và đi về hướng thau rửa đồ.
Bà ấy hình như rất thích nói chuyện. Hứa Thanh Du không nói gì, bà ta lại tự nói một mình: “Thực ra, tôi nấu ăn cũng rất ngon. Vài năm trước, tôi tập trung nghiên cứu nấu ăn nhưng lúc đó trong đầu lại có những suy nghĩ rất ngốc nghếch. Cứ tưởng mình nấu ăn ngon thì có thể giữ được trái tim của người đàn ông. “
Bà ấy mở nước ra để rửa rau. Động tác rất nhanh nhẹn, xem ra bà ta đúng thật là người biết nấu ăn.
Hứa Thanh Du không biết phải trả lời như thế nào, vì vậy cô ấy chỉ có thể mỉm cười.
Mẹ Ninh cũng không cần cô ấy nói tiếp, bà ấy chỉ muốn mình nói chuyện.
Sau đó bà ta cười, “Trước đây bởi vì tôi hiểu biết quá ít, nên đã chịu không ít thiệt thòi. Nhưng có lúc chịu thiệt thòi cũng là điều tốt, chỉ có chịu thiệt thòi mới có thể học được nhiều điều hơn. Lúc còn trẻ, tôi đã gặp nhiều chuyện mà mấy đứa không thể ngờ tới, nên sau này gặp phải chuyện gì tôi cũng phải suy nghĩ thật thấu đáo. “
Mẹ Ninh cười nhạo vài tiếng, sau đó nói tiếp, “Giống như ngày hôm qua, tôi đi ra ngoài để gắn kết lại một số mối quan hệ. Nhưng cuối cùng lại bị bọn họ từ chối, tôi biết người ta coi thường tôi. Nếu như việc này mà xảy ra ở người khác, có lẽ họ sẽ rất buồn. Nhưng tôi không buồn chút nào, bởi vì những chuyện này đã nằm trong dự tính của tôi, tôi đã nhìn thấu chuyện này nên buồn bã cũng không có lợi ích gì. Hơn thế nữa còn có người gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đừng có quấy rầy con trai tôi nữa. Bọn họ còn nói ở tôi chả có chút tiếng tăm gì cả, ngay cả lợi dụng danh tiếng của con trai mình cũng chẳng lấy lại được gì cả và hơn nữa điều này còn có thể dẫn tới việc bị người khác mắng chửi. Vì vậy tôi trở nên không có bất cứ giá trị nào cả, ngay cả đối phương nói như vậy thì tôi chỉ có thể ngậm ngùi cười và nói cảm ơn. Sau chuyện đó tôi cũng cảm thấy không có gì đáng phải buồn cả, chỉ là xã hội này quá thực dụng mà thôi. “
Hứa Thanh Du quay người lại nhìn mẹ Ninh.
Mẹ Ninh vẫn cười khi kể về quá khứ của mình, nhưng trong lòng bà ấy chắc chắn rất khó chịu.
Phải mất một lúc lâu sau, Hứa Thanh Du mới lên tiếng, “Quản lý của Ninh Tôn là chị Thái, con người chị ấy rất tốt, cũng rất có năng lực. Tính cách của chị ấy cũng không thích xu nịnh ai, và cũng là người làm việc rất dứt khoát. Nếu như bác gái tạo dựng mối quan hệ tốt với chị ấy thì công việc sau này của bác chắc chắn rất thuận lợi. “
Mẹ Ninh nhìn Hứa Thanh Du và cười, “Được rồi, tôi đã biết rồi.”
Hai người lại nói về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, và cùng nhau nấu bữa ăn.
Ninh Tôn đi qua đi lại trong phòng khách mấy vòng, ti vi vẫn luôn mở, nhưng ánh mắt của anh ấy lại không nhìn vào ti vi.
Đi đi lại lại một lúc, anh vẫn nhìn hướng của nhà bếp.
Hai người phụ nữ trong bếp nói chuyện và cười đùa, có vẻ rất hợp nhau.
Hai người phụ nữ này cũng đúng thật là, không có điểm chung nào trong cuộc sống, làm sao họ có thể hòa hợp với nhau như vậy được.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm một hồi lúc, trong đầu lại suy nghĩ cái gì, rồi xoay người đi vào trong phòng.
Anh ấy không quen biết nhiều người, anh không có nhiều mối quan hệ trong giới đầu tư.
Vì vậy, cuối cùng anh ấy đã gọi cho Chương Tự Chi.
26
NinhTôn chưa bao giờ khách sáo với Chương Tự Chi, anh ta nói: “Có chuyện.”
Chương Tư Chi nói: “Cậu chờ tôi một chút đi, tôi đi ra ngoài ngay bây giờ.”
Ở bên kia có tiếng bước chân lẹt xẹt, chỉ trong vài giây, Ninh Tôn đã nghe thấy Chương Tự Chi nói: “Có chuyện gì thì cậu nói đi, có phải mấy đứa trên mạng lại ức hiếp cậu phải không. Tôi đã nói rồi những đứa này phải để tôi ra tay, chửi bậy là sở trường của tôi. Ngày mai tôi sẽ đi mua một đội chửi thuê, phải chửi mắng chết bọn họ mới được”.
Ninh Tôn cười cười, vội vàng ngăn cản anh ta, “Không phải, không phải chuyện này. Những chuyện này đã qua hết rồi, bây giờ tôi có chuyện khác phải nhờ anh giúp.”
Chương Tự Chi hét lên, “ Giữa hai chúng ta mà còn dùng từ nhờ này sao. Cậu cứ có chuyện gì thì nói đi. Chuyện mà tôi có thể làm được thì tôi đảm bảo sẽ không từ chối.”
Ninh Tôn thở dài, “Là mẹ tôi. Bà ấy đến tìm tôi. Bà ấy muốn gia nhập lại giới giải trí. Cậu biết tính cách của tôi mà, tôi chả có mối quan hệ hay tài nguyên gì cả, nên không giúp gì nhiều cho bà ấy. Tôi nghĩ bên chỗ cậu có thể giúp tôi nói với chị ba, cho mẹ tôi một ít tài nguyên, không cần nhiều lắm đâu, chỉ cần có thể lộ mặt thôi cũng được. “
Chương Tự Chi hơi kinh ngạc, “Sao bà ta lại tìm cậu? Cuộc sống hiện tại của bà ấy không phải rất tốt hay sao? Ở thành phố nhỏ, thỉnh thoảng hát ở quán bar, cuộc sống hẳn cũng rất khá. Bây giờ thấy cậu nổi tiếng nên đến để hưởng ké danh tiếng hay sao?”
Ninh Tôn chậm rãi nói: “Bà ấy nói đã chia tay với người đàn ông đó, nên muốn làm lại thêm một lần nữa. Bà ta cũng nói với tôi rất nhiều, nhưng tôi cũng không muốn đi nghĩ xem lời của bà ấy là thật hay giả. Tôi chỉ nghĩ dù sao cũng là mẹ con, có thể giúp được thì giúp thôi. Nhiều năm như vậy chắc chắn bà ấy cũng có nhiều thứ không cam tâm. Bây giờ khó khăn lắm mới trên người thấy một tia hy vọng, tôi cũng không nhẫn tâm từ chối thẳng thừng.”
Cuối cùng Chương Tự Chi thở dài, “Được rồi, nếu như cậu đã mở lời thì tôi chắc chắn sẽ giúp. Chỉ mong là sau khi bà ấy trở lại giới giải trí, không gây ảnh hưởng lớn gì đến cho cậu. Cậu cứ nghĩ xem lúc trước bà ấy cũng không chăm sóc gì cậu. Bây giờ lại muốn hưởng ké danh tiếng, mưu lợi từ cậu. A Tôn à, tôi thật sự xem cậu là người nhà nên mới không khách sáo gì mà nói. Tôi thấy mẹ cậu thật sự rất có lỗi với cậu. “
Ninh Tôn chỉ cười nhạt, “Hãy bỏ qua đi, không sao cả. Đã là lúc này rồi nên tôi cũng không muốn so đo gì nhiều nữa. Đã nhiều năm như vậy tôi đã cố gắng vượt qua, cũng không có thứ gì mà không thể buông bỏ, phải đi tính toán so đo nữa cả. “
Chương Tự Chi nắm chặt điện thoại gật đầu, “Cậu có thể nghĩ thoáng ra thì được. Chỉ cần bản thân mình thoải mái, đó mới là điều quan trọng nhất. Nếu vậy thì tôi sẽ gọi điện cho chị ba, bên chỗ chị ấy quen biết rất nhiều người, chắc chắn sẽ lôi kéo được một chút tài nguyên. “
Ninh Tôn nói, “Tôi cũng không nói lời cảm ơn với cậu nữa. Hai chữ cảm ơn này thật sự quá khách sáo. Đợi lúc nào có thời gian chúng ta tụ tập, để uống vài ly.”
Chương Tự Chi nghe thấy như vậy, giọng điệu nói chuyện liền thay đổi, “Được được được. Đến lúc đó anh phải đem theo cô bạn gái nhỏ của mình, như vậy mọi người ai cũng có đôi có cặp cả.”