*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đang cùng nhau chơi game rất vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy tiếng người gõ cửa cộc cộc.
Hai người đều sửng sốt, họ vốn không có nhiều bạn bè, vậy nên sẽ chẳng có ai ghé thăm giờ này mà không nhắn trước.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Du là nghĩ liệu có phải đám thợ săn ảnh đã tìm được địa chỉ nhà Ninh Tôn hay không, vậy nên giờ này mới đến làm phiền để mai giật tít.
Nếu đúng là những người đó thì thật đáng sợ, một đám người bám dai như đỉa không buông.
Ninh Tôn đặt điện thoại xuống, đứng dậy trước.
Anh không nói gì, đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài thông qua mắt mèo.
Hứa Thanh Du đứng sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy? Anh có thấy không?”
Ninh Tôn không lên tiếng, trực tiếp mở cửa.
Đứng ngoài cửa hóa ra là mẹ Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du hơi kinh ngạc, mất một lúc sau cô mới cất lời chào: “Bác đến chơi ạ.”
Mẹ Ninh mặc một chiếc váy dài trông rất đoan trang và sang trọng.
Bà trực tiếp bước vào, thay giày rồi đi về phía ghế sofa: “Tôi chưa ăn cơm, nhà cháu còn đồ ăn không?”
Ninh Tôn nhíu mày: “Đến giờ này mẹ vẫn chưa ăn sao?”
Mẹ Ninh ngồi trên ghế sofa thở một hơi dài mệt mỏi: “Tối nay phải ra ngoài đi dự tiệc ngoại giao, đi đi lại lại cả buổi, mẹ mệt chết rồi.”
21
Mẹ Ninh thở dài dựa vào phía sau ghế sofa: “Đúng là như vậy. Hoàn cảnh bây giờ của mẹ cũng không thể làm gì khác. Giờ cũng chỉ có thể kết nối từ các hoạt động tiệc tùng kinh doanh như này, nhưng thị trường hiện nay khó khăn lắm. Rất khó đàm phán, mà có đàm phán được vốn rót vào cũng không được nhiều, vừa khó giao dịch, vừa khó hợp tác!”
Ninh Tôn không thể nói thêm, hoạt động kinh doanh cũng phụ thuộc vào dòng chảy của kinh tế. Giống như Mẹ Ninh, chính là một thương nhân khét tiếng nổi lên từ mấy thập kỷ trước, những người trẻ ngày nay thậm chí còn không biết tới danh tiếng khi xưa của bà.
Trong mắt họ, Mẹ Ninh không khác những doanh nhân nhỏ lẻ khác là bao, hơn nữa cách biệt tuổi tác, suy nghĩ cũng khác nhau, định hướng phát triển cũng khác, họ càng không muốn hợp tác.
Ngay cả khi bà ấy kinh doanh cực kì giỏi đi chăng nữa, nhưng vẫn chưa thể thu hút được sự chú ý và đầu tư của giới trẻ bây giờ.
Ninh Tôn gần như đã thấu hiểu suy nghĩ của mẹ mình: “Mẹ đói đến mức như vậy nhưng lại không tìm quán ăn gần đó để ăn. Mẹ đến tận đây tìm con, cuối cùng có mục đích gì? Cần con tìm nguồn đầu tư cho mẹ sao?”
Mẹ Ninh mỉm cười: “Mẹ không có ý định vòng vo với con, ý mẹ đúng là muốn như vậy.”
Bà thở dài một hơi: “Không giấu gì con, nếu mẹ còn cách nào khác chắc chắn sẽ không đến làm phiền con. Da mặt mẹ cũng chưa có dày đến nỗi như thế, mẹ biết mẹ nợ con rất nhiều thứ, mẹ biết con không muốn nhìn thấy mẹ. Mẹ chỉ là nghĩ, nếu mẹ kinh doanh tốt một chút, có thể trở mình, cũng coi như có chút vốn liếng cho con sau này, bù đắp những tổn thương trong quá khứ cho con. Có thể con không tin, nhưng những điều mẹ vừa nói đều là lời thật lòng.”
Trên khuôn mặt mẹ anh, một nét khổ sở hay đau lòng cũng không có. Có thể bà đã quen với loại tình huống như nay, cũng chẳng còn cảm xúc gì để biểu hiện ra nữa.
Hai tay của bà bám chặt vào đùi: “Mẹ chỉ cần một cơ hội lớn thôi, chỉ cần có nhà đầu tư rót đủ vốn, mẹ sẽ chứng minh cho con thấy, mẹ đi đến bước đường này, không phải vì năng lực của mẹ thấp kém. Chính Ninh Bang, chính lão già khốn kiếp ấy đã làm mẹ không còn đường lui.”
Khi Mẹ Ninh nhắc đến Ninh Bang, Ninh Tôn càng cảm thấy ngột ngạt, không thoải mái.
Đâu phải mỗi mình mẹ anh bị ông ta làm khổ, Ninh Bang đã hại đời rất nhiều người phụ nữ, không chỉ vậy còn làm ảnh hưởng đến cuộc đời của đứa trẻ là kết quả của những lần trăng hoa của ông ta.
Nhưng cho tới bây giờ, Ninh Bang không hề hối hận về quá khứ một chút nào.
Ông ta nghĩ mình không có lỗi với ai, không ai xứng đáng để ông ta xin lỗi, thậm chí Ninh Bang còn nghĩ chính ông mới là người bị đám phụ nữ kia lợi dụng.
Ông ta đã bao nuôi rất nhiều phụ nữ, những người phụ nữ đó tiêu đâu có ít tiền của của ông, những đứa trẻ rơi rớt này lớn lên cũng dựa vào danh tiếng của ông ta để sống, lại còn được người khác ghen tị, khen ngợi.
Ông ta cảm thấy mình cho họ như vậy là quá đủ.
Ninh Bang chưa bao giờ rơi vào khó khăn trong cuộc sống. Công ty nhà họ Ninh là loại doanh nghiệp tư nhân truyền đời kế tục, mọi tài sản ông ta đang sở hữu bây giờ đều là của các thế hệ trước truyền lại.
Từ nhỏ ông ta đã sống trong sung túc, cả việc học hành và sau này điều hành công ty đều vô cùng suôn sẻ.
Có thể nói, ông ta muốn gì được nấy, chưa từng chịu khổ.
Điều này vô tình tạo cho ông ta có tính cách đặc biệt kiêu ngạo, không bao giờ nghe lời người khác, tự cho là mình giỏi, ai nói gì cũng không bằng một góc suy nghĩ của ông ta.
Mỗi lần Ninh Tôn nghĩ đến điều này đều thấy phản cảm, bài xích.
Ninh Bang đã làm nhiều chuyện trái với lương tâm như vậy, dựa vào cái gì cuối đời của ông ta còn đòi hỏi suôn sẻ, an yên.
Mẹ Ninh ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn: “Mẹ đã nói hết những điều cần nói rồi, con cứ suy nghĩ kĩ đi, mẹ không giấu con chuyện gì cả.”
22
Ninh Bang không phải có gia cảnh rất tốt sao, nhưng mẹ xem ông ta đối xử với con như thế nào?”
Mẹ Ninh vội vàng xua tay: “Ôi chao, mẹ nói sai rồi, được chưa, mẹ cũng đâu định ngăn cản gì hai đứa, mẹ biết mẹ không có tư cách đó mà.”
Ninh Tôn ngả lưng, ngồi dựa vào ghế sofa, nhìn về phía Mẹ Ninh: “Chuyện của mẹ, con sẽ liên hệ nhờ bạn con thử xem sao. Người làm kinh doanh con cũng không quen nhiều lắm, không chắc có thể tìm nhà đầu tư cho mẹ không nữa. Tóm lại, đừng kì vọng quá nhiều vào con. Quan hệ trong ngành giải trí phức tạp hơn mẹ nghĩ rất nhiều, đi sai một bước có thể bị dìm xuống ngay.”
Mẹ Ninh biết rõ những khó khăn của Ninh Tôn. Khoảng thời gian này Ninh Tôn đã vướng vào kha khá scandal, có thể thấy rất nhiều người đang nhòm ngó vị trí của con trai bà.
Nhưng nếu bà thành công trong lĩnh vực kinh doanh, tương lai Ninh Tôn cũng có tiếng nói hơn trong xã hội.
Bà vẫn muốn thử sức, ai mà không biết làng giải trí là nơi hái ra tiền nhanh và nhiều nhất.
Bà đã đi hết nửa đời người, đã hiểu quá rõ những quy tắc ngầm mà thời trẻ nhất định không chịu tin tưởng.
Bà thừa biết trong xã hội này, tiền bạc quan trọng với cuộc sống của con người như thế nào. Nếu hồi trẻ bà nỗ lực xây dựng thế lực trong thương trường hơn một chút, bằng vai phải lứa với Ninh Bang hơn. Thì có lẽ, bà cũng không bị ông ta vứt bỏ một cách phũ phàng như thế.
Đàn ông vốn sống rất thực tế, Ninh Bang có thể bỏ rơi bà không chút do dự, chính bởi vì bà không hề có chút vốn liếng nào, tìm một người thay thế vị trí của bà dễ như trở bàn tay.
Nếu bà là một người có danh tiếng trong thương trường, Ninh Bang sẽ không có thái độ như vậy với bà.
Chỉ là quá muộn để hiểu ra, một nửa cuộc đời của bà đã héo mòn vô ích.
Vì vậy, hiện tại bà rất nóng lòng muốn lật lại thế cờ với lão già khốn kiếp kia, muốn làm lại tất cả những gì mình đã bỏ lỡ khi còn trẻ.
Không phải tất cả vì tương lai đường dài của Ninh Tôn, nhưng những gì lúc nãy bà nói cũng là thật, bà đã từng nghĩ tới Ninh Tôn.
Ở tuổi này của Ninh Tôn, bà không còn có thể bù đắp về mặt tình cảm cho anh được nữa.
Vì vậy, những gì bà còn có thể bù lại chính là tiền.
Bà biết Ninh Tôn đối với bà bây giờ là vô cùng chán ghét, nên có thể liều mạng bù đắp được cho anh đến đâu bà sẽ làm đến mức đó.
Mẹ Ninh vừa ăn cơm xong, có thể thấy bà thực sự rất đói, Hứa Thanh Du hâm nóng bao nhiêu đồ ăn, bà ăn sạch sẽ bằng đấy.
Cuối cùng bà cầm tách trà, lên tiếng: “Nếu mẹ có thể gây dựng lại sự nghiệp, tất cả mọi thứ của mẹ tương lai đều sẽ để lại cho con, con biết tại sao mẹ lại chia tay dượng con không? Bởi vì ông ấy chỉ muốn sống một cuộc sống yên ả. Ai lại không muốn kiếm tiền, nhưng vợ chồng mà lại luôn không có cách nào chia sẻ tâm sự với nhau. Ông ấy còn có mấy đứa con riêng, nên đương nhiên dượng con phải tính toán cho tương lai của mấy đứa nó. Mà mẹ không muốn chia những thứ mẹ đổ mồ hôi công sức kiếm được cho người ngoài. Đến con ruột của mình, từ nhỏ đến giờ mẹ còn chưa cho được cái gì, sao có thể mang tiền của cho người ngoài chứ. Trong lòng mẹ không vượt qua được rào cản này!”
Vì vậy, thay vì tranh chấp về tài sản trong tương lai, bây giờ muốn có thể rõ ràng về vật chất, thì nên cắt đứt trong hòa bình.
Ninh Tôn thở dài: “Con không cần tài sản của mẹ, cũng không có hứng thú với việc kinh doanh.”
Mẹ Ninh gật đầu cười: “Con cần hay không là chuyện của con. Có đồng ý cho, có năng lực để cho con không lại là chuyện của mẹ. Bây giờ, mẹ chưa có gì đền bù cho con cả, nên mẹ vẫn muốn cố gắng hết sức để con không bị thua thiệt với người khác!”