*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thách thức Trước đây, Cổ Tư chưa từng cư xử với bà Trì như vậy.
Làm sao bà ta có thể nhịn được.
Bà Trì lập tức đập đũa xuống bàn: “Cố Tư, gia giáo nhà cô kiểu gì thế?”
Trì Uyên ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Thôi mẹ gi.”
Cổ Tư cũng đập đũa xuống bàn theo. Cô buồn cười nhìn bà Trì: “Tôi học theo bác đó. Nếu gia giáo nhà tôi có vấn đề, vậy thì bác tự xem lại mình trước đi”
Bà Trì ngây ra, không ngờ Cổ Tư lại mồm mép tép nhảy đến mức này.
Bà ta há hốc miệng: “Cô…”
Cố Tư thờ ơ nhìn bà ta, tựa như rất muốn nghe xem tiếp theo bà ta có thể nói gì.
Thái độ này của cô làm cho bà Trì tức giận hơn cả dáng vẻ nhu nhược lúc trước.
Bà cụ ngồi bên cạnh nhíu mày, nhưng vẫn nhìn bà Trì trước: “A Kỳ, ngồi nghiêm chỉnh, ăn tử tế, nói chuyện đàng hoàng. Sao bao nhiều năm rồi mà con vẫn chưa học được những điều này?”
Câu nói này làm bà Trì sượng mặt.
Bà ta hậm hực nhìn mẹ chồng: “Mẹ à, mẹ nhìn cô ta đi, bây giờ cô ta dám trả treo với con.”
Bà ta nói xong, lại nhìn Cố Tư.
Bà cụ vẫn nhìn con dâu.
Cổ Tư nhân lúc không có ai chú ý, trợn mắt lườm bà Trì.
Cực kỳ trắng trợn, vô cùng vênh váo.
Bà Trì nghiến răng nghiến lợi vì tức giận, lập tức chỉ tay vào Cố Tư: “Mẹ nhìn kìa, mẹ nhìn cô ta đi!”
Cổ Tư không trợn mắt nữa, tiếp tục tỏ vẻ vô tội.
Cô không dám nhớ lại cuộc sống uất ức trước đây.
So với hiện tại, trước đây cô chết quách đi còn hơn.
Bà Trì già trái non hột, sao trước đây cô lại để bà ta bắt nạt thê thảm như vậy!
Thật là vô lý!
Bà cụ nhìn Cổ Tư, song cô vẫn vững vàng, không để lộ biểu cảm dư thừa.
Tùy Mị bên cạnh vỗ lưng bà Trì: “Bác đừng giận, chắc là cô Cổ không có ý khác đâu. Có lẽ cô ấy uống thuốc dạ dày nên khó chịu, cô đừng nghĩ nhiều.”
Bà Trì nhìn Tùy Mị, mãi lâu sau mới nguôi ngoai. Tiếp đó, bà ta đè thấp giọng nói: “Cháu hiền lành thật đấy, còn tìm cớ thay người khác.”
Cô Tư cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.
Cô vẫn chưa ăn no.
Trì Uyên ngồi im, vẻ mặt vô cảm.
Bà cụ cũng dần khôi phục như thường, cầm giấy ăn bên cạnh lau miệng: “Xem ra tôi không thể ăn tiếp bữa cơm này.”
Nói rồi bà cụ đứng dậy, người giúp việc đứng cạnh cửa vội vàng đi tới. Bà cụ đứng quay lưng về phía mọi người: “Mọi người ăn đi.”
Rõ ràng là bà cụ đang tức giận.
Bà Trì không ngờ mẹ chồng sẽ phản ứng như vậy: “Ôi mẹ ơi, sao mẹ lại không ăn nữa? Mẹ chưa ăn mấy miếng mà.”
Bà ta cuống quít đứng dậy, đi tới cạnh bà cụ.
Cổ Tư cúi đầu ăn cơm, không hề bị ảnh hưởng.
Tử Thư bên cạnh lén đặt đũa xuống.
Nếu biết trước thì anh ta sẽ không ở lại ăn c.
Tử Thư vội vàng cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, làm như không có gì xảy ra.
Trì Uyên không muốn ăn nữa.
Anh quay sang nhìn Cổ Tư, cô nàng này không bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi.