*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cùng nhau dùng bữa, sau đó cô ngồi trên ghế sô pha, muốn đợi trễ một chút rồi về.
Kết quả chưa đợi được bao lâu thì trên mạng đã tung ra rất nhiều tin tức.
Một người nào đó đã đăng rằng họ nhìn thấy một người phụ nữ trong gia đình của Ninh Tôn, người này dường như đang mặc quần áo của Ninh Tôn, và cô ấy còn rất thân mật với anh ta.
Hứa Thanh Du có chút ngây người khi xem tin tức này, nói rằng nhìn thấy một người phụ nữ trong nhà Ninh Tôn là đúng, nhưng lại nói cô mang áo quần của Ninh Tôn thì hoàn toàn sai sự thật.
Hứa Thanh Du cúi đầu nhìn xuống bộ áo quần mà chị Thái đã đưa cho mình, thì cô ấy đã biết nó có ý nghĩa gì.
Ninh Tôn cũng có một bộ tương tự, có thể nói là đồ đôi nhưng rõ rằng là màu sắc không giống nhau.
Mắt mũi của những người tung tin này thực sự có vấn đề.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, âm thầm thở dài.
Tiếp theo không biết tin đồn này sẽ phát triển theo hướng nào nữa hoặc có thể thân phận của cô sẽ bị vạch trần hoàn toàn.
Nếu nói Hứa Thanh Du không sợ chút nào, thì đó là suy nghĩ sai hoàn toàn.
Đời tư của bản thân bị đào ra và bị người khác xỉa xói, bàn luận, việc đó làm sao có thể là một chuyện thoải mái được chứ.
Cô ấy chưa bao giờ gặp chuyện lớn như vậy, nên trong lòng mới có chút run sợ.
Vì vậy, lúc này cô mới nghĩ đến số dư trong thẻ ngân hàng.
May mắn thay, may mắn thay, ít nhất thì vẫn có tiền.
Nể tình bọn họ đã chuyển tiền, những uất ức này cô sẽ ráng nhịn.
Hứa Thanh Du không nói lời nào sau khi xem tin tức, điều này khiến Ninh Tôn hơi ngạc nhiên.
Ninh Tôn vốn tưởng rằng cô ấy dùng ánh mắt đáng thương để nhìn mình, bản thân cô sẽ hỏi anh phải làm gì tiếp theo.
Nhưng bây giờ có vẻ như Hứa Thanh Du đã nhanh chóng nhập vai.
Ninh Tôn đọc xong tin tức trên mạng, cất điện thoại đi, “Hay là cô vào phòng ngủ đi, tôi ngủ sô pha cũng được.”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Đêm nay tôi còn phải ở lại bên này sao? Tôi tưởng là đợi trễ một chút nữa là có thể rời đi.”
7
Vì vậy, sau khi suy nghĩ, Hứa Thanh Du ngập ngừng nói, “Để tôi ngủ sô pha, anh cao như vậy, ngủ sô pha sẽ rất khó chịu. Tôi không sao cả, cái ghế sô pha này đối với tôi cũng khá lớn.
Ninh Xuân nói một câu không được, và nói tiếp: “Không phải tôi chưa ngủ sô pha, cô cứ vào phòng đi.”
Hứa Thanh Du không muốn tranh luận với anh ấy về vấn đề này. Vì vậy cô nói sang cái khác, “Lần trước tôi đã mượn tiền của anh. Bây giờ tôi đã có khả năng trả, tôi chuyển qua cho anh nhé.”
Không ngờ rằng Ninh Tôn nói thẳng: “Không cần đâu, cứ coi như tôi cám ơn cô.”
Hứa Thanh Du đang cúi đầu cầm điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Lần này tiền thưởng giúp anh chị Thái đã chuyển cho tôi. Chuyện gì ra chuyện nấy, tiền mà tôi đã mượn anh tôi chắc chắn sẽ trả. “
Cô mở wechat và chuyển tiền cho Ninh Tôn.
Ninh Tôn cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, nhưng anh cũng không đáp lại gì.
Hứa Thanh Du một đời khó khăn, anh ta cũng hiểu được một chút. Nếu không thì không vì 5000 tệ mà cô ấy phải mở miệng ra mượn Ninh Tôn.
Vốn dĩ anh cho rằng anh không cần số tiền này và Hứa Thanh Du sẽ nhận tấm lòng tốt của anh, nhưng anh không ngờ cô gái này lại khá nguyên tắc.
Ninh Tôn đợi một hồi, liền muốn nằm xuống sô pha.
Anh ấy thực sự rất mệt mỏi.
Kết quả là Hứa Thanh Du đã sớm hơn anh một bước, cô ấy đã lấy gối và nằm trên sô pha.
Tư thế của cô ấy cũng khá điêu luyện, với một chiếc gối dưới đầu và một chiếc gối trên tay.
Cô nhướng mắt nhìn Ninh Tôn, “Anh cho tôi một cái chăn đi, nửa đêm có lẽ sẽ lạnh.”
Ninh Tôn nhíu mày một cái, sau đó buông tay.
Anh ta không phải là người muốn quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, thấy Hứa Thanh Du kiên quyết như vậy, anh ta cũng không nói gì thêm.
Anh trở về phòng và lấy chăn bông cho Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du xem qua, chiếc chăn bông này là mới, hoặc có thể nói rằng tất cả mọi thứ ở chỗ của Ninh Tôn đều mới cả. Vì anh ta cũng không sống ở đây nhiều.
8
nhất là bộ áo quần này quá dày, nên khi ngủ sẽ có cảm giác rất khó chịu.
Nhưng dù vậy, cô ấy nằm một lúc sau đó thì ngủ sâu.
Thật ra, nếu là trước đây, trên mạng xảy ra chuyện lớn như vậy, lại liên quan đến bản thân, cô nhất định sẽ khó chịu, sau đó không ngủ được.
Nhưng bây giờ có thể có một chút cảm giác vò đã sứt lại mẻ.
Cô cảm thấy thản nhiên, dù sao cũng không có chuyện gì liền quan đến tính mạng là được. Dù thế nào đi nữa, trong tay cô vẫn có 200.000 tệ.
Hứa Thanh Du đang ngủ ngon trên ghế sô pha. Nhưng Ninh Tôn, người đang nằm trên giường trong phòng, vẫn không thể ngủ được nữa.
Anh ta đọc những tin tức được đăng trên Internet, mọi thứ diễn ra theo đúng như dự định của chị Thái.
Vấn đề của Hoàng Tương đã được giải quyết, và vấn đề của bạn gái cũ của anh ấy cũng sắp giải quyết xong.
Đúng ra anh nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có thứ gì đó chặn trước lồng ngực, khiến anh cảm thấy khó chịu theo từng nhịp thở.
Sau khi nằm trên giường như vậy một lúc lâu, cuối cùng anh cũng đứng dậy, mở cửa và đứng trong phòng khách.
Hứa Thanh Du đã ngủ thiếp đi từ lâu, co ro trong một quả bóng nhỏ dưới chăn bông.
Phòng khách không có rèm, bên ngoài ánh sáng tốt, anh có thể nhìn rõ bóng của một nhóm người.
Ninh Tôn chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh ghế sô pha nhìn Hứa Thanh Du.
Khuôn mặt không có phấn son này trong bóng tối trông vẫn rất sạch sẽ, thư sinh.
Khi chị Thái sắp xếp Hứa Thanh Du cho anh ta, chị ấy đã nói với anh rằng cô ấy là một trong những sô ít người không vì khuôn mặt của anh ta mà chọn công việc này.
Ninh Tôn cũng không quan tâm điều đó là sự thật hay không. Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thanh Du, anh cảm thấy chị Thái nói đúng. Hứa Thanh Du không có chút suy nghĩ gì với khuồn mặt của anh.
Ninh Tôn không cảm thấy thất vọng, ngược lại còn cảm thấy rất may mắn.
Anh ấy thích việc công ra việc công, người không mang cảm xúc của mình vào công việc mới là người mà anh cần nhất.
Hứa Thanh Du đột nhiên trở mình, khẽ nói: “Tiền.”
Ninh Tôn có hơi ngạc nhiên, theo phản xạ có điều kiện lùi lại phía sau, rồi lại dừng lại.
Ninh Tôn cau mày, tiền tiền tiền, thật sự muốn biết cô ta đang nằm mơ cái gì, ngay cả khi nói mớ cũng không quên nói cái từ ấy ra.