*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ trước đến giờ Hứa Thanh Du chưa từng gặp qua tình huống như vậy.
Lúc trước bất kể như thế nào, những người đó cũng chỉ nhìn chằm Ninh Tôn.
Hiện tại xem ra thực sự rất cần thông tin cho tin tức trên mạng, thế nên ngay cả cô cũng không tha.
Những người đó lập tức xông lên, trực tiếp chặn ở cửa khách sạn, dọa Hứa Thanh Du xém chút nữa la lên, xách đồ ăn sáng trốn vào bên trong khách sạn.
Đúng lúc bên trong khách sạn có bảo vệ đi ra.
Chắc là lúc trước cũng gặp qua tình huống như thế này, vừa nhìn thấy nhóm người vây quanh ở cửa, liền vội vàng chạy đến.
Hứa Thanh Du chạy đến túm lấy một anh bảo an: “Nhanh lên nhanh lên một chút, đây đều là đám người paparazzi.”
Nhân viên bảo vệ kia thân thể cường tráng, dáng dấp cao lớn, nghiêm giọng nói to với đám phóng viên vây đang vây quanh: “Làm cái gì vậy, nói cho các người biết có chút ý thức đi, tất cả tránh ra cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.”
Đám paparazzi kia chỉ muốn tư liệu tin tức, cũng không muốn gây ra việc khác.
Thế nên từ lúc bảo vệ đến bọn họ cũng đã dừng chân.
Hứa Thanh Du nhân thừa dịp vội vàng chạy vào khách sạn, cô cũng không quên quay đầu lại, hô một tiếng cảm ơn với những người bảo vệ đó, sau đó nhanh chân đi vào thang máy.
Lúc Hứa Thanh Du gõ cửa phòng Ninh Tôn, Ninh Tôn đã rửa mặt xong rồi.
Mở cửa thấy Hứa Thanh Du thở hồng hộc, Ninh Tôn ngây người: “Làm sao vậy?”
Hứa Thanh Du đi vào trở tay đóng cửa phòng lại, sau đó thở hỗn hển vài cái: “Bên ngoài khách sạn có rất nhiều paparazzi, không bắt gặp được anh, thì nhìn thấy tôi cũng xông đến, dọa chết tôi rồi.”
Ninh Tôn ngay lập tức bật cười thành tiếng: “Ra là vậy à, bọn họ cũng là không dễ dàng.”
Hứa Thanh Du đặt đồ ăn sáng bày trên bàn nhỏ: “Chắc là bởi vì chuyện trên mạng mà đến, nhưng mà nói thật, phỏng vấn anh thì có tác dụng gì, muốn nghe cái nói cái gì chứ.”
Ninh Tôn đi qua ngồi xuống: “Những người này có lẽ đều là truyền thông nhỏ, bình thường không bắt được tin tức gì lớn, cũng không có năng lực trao đổi tin tức độc quyền với quản lí công ty, chỉ có nên ngồi xổm ở ngoài khách sạn.”
Hứa Thanh Du thở dài: “Nhưng bọn họ như vậy, thật sự khiến cho người ta phản cảm.”
15
Ninh Tôn nếu có yêu cầu gì, thì cứ đưa ra.
Ninh Tôn cũng không có yêu cầu gì, anh vẫn luôn tùy tâm tùy ý, như thế nào cũng được.
Nhưng anh chần chừ một chút, nên nói là tháng sau cố gắng để công việc không bận nhiều vậy, khoảng thời gian này thực sự hơi mệt.
Chị Thái cũng biết Ninh Tôn cũng không nghỉ ngơi nhiều, nếu không phải lần này tin tức bị phơi ra có chút ảnh hưởng, thì thời gian nghỉ ngơi cả ngày hôm của anh cũng không có.
Vì vậy chị Thái bên kia vô cùng thoải mái đồng ý: “Được, sức khỏe là quan trọng nhất, nếu không ảnh hưởng đến tiến độ công việc, chị sẽ cố gắng để cho em thời gian nghỉ ngơi nhiều nhất có thể.”
Nhưng sau đó cô lại nói: “Nhưng độ nóng hiện tại của chúng ta tương đối cao, có những tài nguyên cần phải nhân lúc ở độ nóng này, cố gắng nắm ở trong tay, đôi khi lịch trình làm việc khá kín, cũng không phải là một chuyện xấu.”
Ninh Tôn chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Biết rồi.”
Anh không có tham vọng gì, điều này chị Thái cũng hiểu rõ.
Thực sự mà nói, người vạn sự tùy duyên trong giới giải trí cũng không nhiều.
Rốt cuộc ở đây tiền đến quá nhanh rồi, tài nguyên cũng giống như tiền bạc, rất nhiều người đều muốn nắm vững.
Nhưng Ninh Tôn theo chị Thái, mấy tháng nay cũng đủ để chị Thái nhìn thấu.
Cúp xong điện thoại, Hứa Thanh Du ở đối diện ngước mặt nhìn Ninh Tôn: “Anh đang mệt sao? Công việc tiếp theo sẽ bị giảm bớt hả?”
Ninh Tôn cũng không nhìn cô: “Yên tâm, tiền lương của cô sẽ không giảm.”
Hứa Thanh Du mím môi, lẩm bẩm một câu: “Tôi không phải quan tâm đến chuyện này.”
Hai người ăn xong, dưới lầu tài xế đã đến, không biết vừa nảy bảo vệ làm việc như thế nào, mà tất cả paparazzi vây quanh bên ngoài không thấy nữa.”
Hứa Thanh Du có chút không yên tâm, nhìn Ninh Tôn chậm rãi đi ra khỏi khách sạn, liền có chút lo lắng.
16
Anh xem như bị Hứa Thanh Du đẩy vào trong xe.
Sau đó Hứa Thanh Du cũng nhanh chóng chui vào trong xe, vội vàng nói: “ Nhanh lái xe đi, tranh thủ chạy.”
Hôm nay tài xế cũng vui vẻ, cười haha: “Tại sao giống như chúng ta làm việc gì trái với lương tâm vậy.”
Hứa Thanh Du nhếch môi: “Anh là chưa nhìn thấy được hôm qua đám paparazzi ngồi xổm ở bên ngoài khách sạn, vô cùng dọa người, một khi bị bọn họ chặn lại, một lúc không thể thoát thân được.”
Ninh Tôn ngồi ở phía sau trực tiếp dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Chỗ nào có paparazzi, vừa rồi lúc anh đi ra đã quan sát xung quanh một lượt, những người đó đã đi rồi.
Nhưng Hứa Thanh Du còn ghé vào trên cửa sổ xe, lấm la lấm lét nhìn bên ngoài, trong miệng luyên thuyên không ngừng.
Nói là đám người paparazzi đó, vì thành tích mà thật sự chuyện gì cũng làm ra, sau này bọn họ ra ngoài nhất định phải cẩn thận
Còn nói là nếu bị đám paparazzi đó phỏng vấn, đôi khi nói một câu bị diễn dịch thành mười mấy ý.
Mấy người đó bởi vì lượt xem, sẽ cắt câu lấy nghĩa, cố ý bôi đen.
Cô nói giống như mình rất hiểu biết, như Ninh Tôn biết, cô căn bản chưa từng đối phó với paparazzi.
Xe chạy một đường tới điểm đến của bọn họ, đương nhiên Hứa Thanh Du là xách theo hộp trang điểm đi theo Ninh Tôn đi vào phòng hóa trang.
Hôm nay trong phòng hóa trang có rất nhiều người.
Mấy người đó thấy Ninh Tôn đến, từng người một mỉm cười chào hỏi.
Lúc trước Hứa Thanh Du làm đủ công việc, những người đến hôm nay đều tương đối biết rõ, những người ở đây hôm nay đều là đều là đời trước, đều là những người xuất đạo nhiều năm.
Ninh Tôn rất nhã nhặn, đối với những người đó đều gọi một tiếng lão sư.
Những người đó đương nhiên cũng biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, chỉ là tất cả mọi người đều cất giấu chuyện đi.
Cho dù trong lòng họ nghĩ cái gì, trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra, vẫn đối xử ôn hòa với Ninh Tôn.