Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 789




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó, Hứa Thanh Du liền mở điện thoại lên và xem diễn biến hiện tại của sự việc. Đương nhiên cô cũng thấy những câu trả lời của Hoàng Tương.

Hứa Thanh Du chép miệng, “Cô Hoàng nói như vậy có chút không đúng, không biết cô ấy nghĩ như thế nào nữa.”

Ninh Tôn cười thầm, giống như anh ta cảm thấy Hoàng Tương có phản ứng như vậy rất bình thường.

Hôm qua, anh ấy và Hoàng Tương diễn tập riêng trong phòng thay đồ, thì lúc đó các diễn viên tham gia khác vẫn chưa đến, không ai biết họ đang ở trong đó.

Những sự việc xảy ra hôm nay, nếu như nói e-kip của Hoàng Tương không phải là chủ mưu ở sau chuyện này thì Ninh Tôn chắc chắn không tin.

Hoàng Tương ra mắt đã nhiều năm, được đánh giá là ca sĩ thực lực, về danh tiếng thì yếu hơn thực lực, cũng không quá nổi tiếng.

Trước đây, e-kip của họ cũng đã sử dụng Hoàng Tương để sao tác cp với những người khác, nhưng mức độ ảnh hưởng không lớn.

Lần này, bọn họ chắc hẳn muốn đổ vỏ lên đầu của anh ấy.

Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, nhìn Ninh Tôn, “Vậy những lịch trình của chúng ta có cần tiếp tục, hay là đợi bên chị Thái sắp xếp.”

Ninh Tôn kiểm tra thời gian, còn hơi sớm, “Đừng lo lắng, chờ xem.”

Hứa Thanh Du ồ một tiếng, đi tới ngồi xuống chiếc ghế sô pha hơi xa một chút.

Chờ đợi không bao lâu, chị Thái gọi điện thoại đến và nói với Ninh Tôn hôm nay đừng đi đâu hết, hãy ở lại khách sạn.

Bởi vì giới truyền thông đã biết tin, họ đã đợi anh ở nơi ghi hình.

Chị Thái nói với Ninh Tôn không được trả lời dưới bất kỳ hình thức nào trên Internet.

Tất cả phải đợi kết quả xử lý ở bên cô ấy mới có thể tính tiếp được.

Chị Thái đã gia nhập làng giải trí hơn 20 năm, loại chuyện này đối với chị ấy không đáng là gì cả.

Ninh Tôn tin rằng chị Thái sẽ xử lý ổn thỏa việc này, vì vậy anh ấy đã nói đồng ý.

Cúp điện thoại xong, anh quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Cô đi nghỉ ngơi đi, hôm nay không nên đi ra ngoài.”

Hứa Thanh Du mím miệng không nhúc nhích nói: “Tiền ngày hôm qua tôi đã nhận được rồi, cám ơn anh.”

Ninh Tôn không lên tiếng, đứng dậy đi vào phòng bên trong.

Hứa Thanh Du đã ăn sáng, cô thu dọn rác và sau đó cũng về phòng của mình.

7

chapter content



một chút danh tiếng liền không coi ra gì, nhân phẩm rất tệ, không xứng làm người nổi tiếng.

Đương nhiên, nhiều người hâm mộ Ninh Tôn cũng đứng ra bênh vực anh.

Một mớ hỗn độn ồn ào trên mạng, điều này khiến Hứa Thanh Du cảm thấy đau đầu sau khi xem nó.

Internet thực sự là một nơi tốt để tấn công. Cho dù đó là người hâm mộ hay những người chửi bới, họ thực sự nói một cách không thương tiếc.

Hứa Thanh Du tính cách hơi mềm mỏng, cô không hiểu tại sao một số người có thể mở miệng nói những điều đặc biệt xấu xa trên mạng mà không chút cắn rứt lương tâm đến thế.

Loại người này trong cuộc sống đời thường chắc hẳn là những người nhát gan, tiểu nhân, chỉ biết lên mạng để công kích người khác.

Cuối cùng, cô ấy đặt điện thoại xuống và quyết định không xem, cũng không quan tâm nữa.

Bỗng nhiên lại nhàn rỗi như vậy, Hứa Thanh Du thực sự không thoải mái. Khi Ninh Tôn ra mắt cô cũng đi theo anh ta, Ninh Tôn không có nghỉ ngơi, cô đương nhiên cũng không có.

Hai người cứ xoay như chong chóng, cô cũng đã quen với cách sống đó rồi.

Bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện gì đó, khiến cho hai người đều dừng lại, không nói đến việc Ninh Tôn cảm thấy thế nào, Hứa Thanh Du đã cảm thấy nhàn rỗi đến phát sợ.

Cô nằm trên giường một lúc, nhưng không nằm được nữa, lại bật dậy.

Sau khi xoay người trong phòng như thế này, Hứa Thanh Du lấy điện thoại ra, nhưng bên chỗ chị Thái vẫn không có động tĩnh gì, không đưa ra bất cứ lời thanh minh hay giải thích nào.

Nếu công ty quản lý không hành động thì những lời đồn đại bên ngoài sẽ càng ngày càng lớn.

Hứa Thanh Du có chút không hiểu được cách làm của chị Thái. Nếu cô ấy là một người quản lý, cô ấy sẽ gửi video làm rõ càng sớm càng tốt.

Bây giờ động tĩnh ở bên ngoài lớn như vậy, ảnh hưởng không nhỏ đến Ninh Tôn, Hứa Thanh Du cảm thấy hơi luống cuống.

Cô nghĩ đến đây, liền đi tới gõ cửa phòng Ninh Tôn.

Ninh Tôn bước tới, nhanh chóng mở ra, vẻ mặt rất tự nhiên, dường như anh ấy đang tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi này.

Ninh Tôn cũng dự đoán người đứng ở cửa sẽ là Hứa Thanh Du, anh quay người để cô vào, “Sao vậy? Cô không nhàn rỗi nổi à?”

Trên mặt Hứa Thanh Du không có nụ cười nào, bây giờ cô ấy cũng không thể cười được nữa.

Sau khi vào phòng đóng cửa lại, cô cố nén giọng nói: “Có phải là do đoạn video chúng ta làm trước đây không đủ thuyết phục phải không? Đến bây giờ chị Thái vẫn công bố ra ngoài, cũng không có lời giải thích nào.”

8

chapter content



Hứa Thanh Du mở miệng á một tiếng, cô ấy có chút không hiểu.

Ninh Tôn không muốn giải thích quá nhiều với cô nên chỉ nói một cách mơ hồ, “Cứ chờ xem.”

Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, thay vì trở về phòng, cô ngồi xuống hành lang nhỏ bên ngoài phòng của Ninh Tôn.

Không có gì để làm, cả hai cũng đều không có gì để nói.

Vốn dĩ Hứa Thanh Du đang đợi chị Thái gọi tới để thông báo lịch trình tiếp theo của bọn họ.

Nhưng kết quả là người nhà của cô ấy gọi đến.

Hứa Thanh Du nhìn một lần nữa rồi trả lời điện thoại, giọng nói của cô ấy có chút nhẹ nhàng, “A Khải à.”

Bên kia gọi cô một tiếng chị, và sau đó nói, “Mẹ nói rằng chị đã chuyển tiền rồi, chị còn tiền không? Tháng này chị đã gửi về hai lần rồi.”

Hứa Thanh Du mím miệng hít thở sâu, và nói với giọng có chút vui vẻ, “Em không cần lo cho chị đâu, em cứ lo đi học đi. Bây giờ chị đã có công việc và có thể kiếm tiền.”

Người ở bên đầu dây thở dài, “Cứ đòi tiền chị mãi, em có chút cắn rứt.”

Hứa Thanh Du mỉm cười, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, đây không phải là chuyện mà em nên suy nghĩ.”

Hứa Thanh Khải im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, “Thực ra mẹ có tiền trong tay. Lần sau mẹ mà cứ đòi thì chị đừng đưa. Chị đừng lo lắng cho nhà nữa.”

Hứa Thanh Du ầm ự một cách mơ hồ, cô ấy không muốn ở chỗ Ninh Tôn nói quá nhiều chuyện.

Cô ấy nói, “Chị hiểu rồi, em phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé, bên chỗ chị còn có việc chị cúp máy trước đây.”

Hứa Thanh Du thuận miệng nói một câu, liền cúp điện thoại.

Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, vẻ mặt từ từ co lại.

Hoàn cảnh gia đình cô hơi đặc biệt.

Chưa học xong đại học thì bố anh qua đời, để lại mẹ và hai chị em cô.

Cô đương nhiên biết rằng mẹ cô có tiền.

Nhưng nếu không có những người trụ cột trong gia đình, thì khoản tiền đó không thể động đến được.

Không phải Hứa Thanh Du chưa bao giờ cảm thấy mệt, chỉ là cái lồng đó cô không bao giờ nhảy ra được.