*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người mai mối họ Hồng, một số người gọi bà ta trực tiếp theo nghề nghiệp là Hồng nương.
Người mai mối không bận tâm người khác gọi mình là gì, bà ta chỉ quan tâm liệu những đôi bà ta làm mai có thành công được hay không thôi.
Đối với loại nghề nghiệp như bọn họ, bình thường nếu tác hợp thành công một đôi thì cũng có mấy ngàn tệ tiền trà nước.
Nếu có thể cho nhà nào có tiền có của chút làm mai thành công thì tiền lì xì sẽ nhiều hơn một chút.
Nhà Chương Tự Chi giàu thì đương nhiên nhà họ hàng của Chương Tự Chi cũng giàu.
Chương Tự Chi đã kết hôn nhưng anh ta nhất định sẽ có bạn bè thân thích vẫn còn độc thân.
15
cho thằng khác mà.”
Vẻ mặt của Hồng đại nương ngưng lại, sau đó bà ta lại cười lớn, “Cậu cũng biết nói đùa thật đấy, trước khác nay khác, khi đó cậu và Tiểu Như còn chưa ở bên nhau, thím cũng không biết hai người có quan hệ kia, thím mà biết thì làm sao có thể chia rẽ hai đứa được cơ chứ.”
Chương Tự Chi không quan tâm bà ta biết chuyện hay không, anh ta chỉ là ghét Lâm Sinh nên đương nhiên cũng ghét người mai mối.
Chương Tự Chi đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ lười nhác, “Lần này tới có chuyện gì?”
Hồng đại nương nhìn vào trong phòng ngó thử, “Lần này mọi người về ở bao lâu vậy? Có muốn ở lại vài ngày đã rồi hẵng đi không?”
Chương Tự Chi không nói lời nào, trong mắt anh ta mấy câu hỏi này đều chỉ là nói nhảm nhí.
Hồng đại nương cũng biết Chương Tự Chi không dễ chọc, nói chung người nhà giàu đều không dễ chọc.
Hồng đại nương sau đó cười gượng mấy tiếng, “Thím nghe nói đám cưới của hai đứa tổ chức rất hoành tráng, mấy cô gái còn líu ríu nói mãi hơn nửa tháng vẫn chưa xong. Bọn họ còn nói bạn bè của cậu vừa đẹp trai vừa ga lăng khiến bọn họ cô nào cô nấy vương vấn trong lòng. Có rất nhiều người đến chỗ thím nhờ vả mà thím cũng có thể làm gì được đâu. Thím có biết mấy người bạn đó của cậu đâu, thím cũng không thể tự dưng mà dắt mối được.”
Chương Tự Chi nghe đến đó thì anh ta cũng hiểu ý của bà ta.
Anh ta cười chế nhạo, “Tôi lại chưa nghe qua bọn họ nhắc qua cô nào cả, bọn họ chỉ nói ngày đó ồn ào nhốn nháo, một đám người cứ như chưa thấy qua việc đời vậy.”
Anh ta nói như thế này thì Hồng đại nương chỉ có nước nghẹn lại.
Sau đó Chương Tự Chi cười xùy, “Cả một cái thôn cũng chỉ có Tiểu Như nhà chúng tôi thôi, đây là chỗ nào còn thật sự cho rằng có thể sinh ra được các cô gái tốt à.”
Dù sao Hồng đại nương cũng là một củ gừng già, sao bà ta có thể không nghe hiểu ý của Chương Tự Chi cơ chứ.
Nhưng bà ta vẫn cười, “Một số cô gái đúng là chưa thấy qua việc đời nhưng chúng ta không thể phủ nhận họ là những cô gái tốt.”
Chương Tự Chi cười ha ha hai tiếng vô cùng mỉa mai, “Có tốt hay không thì cũng có liên quan gì tới tôi đâu.”
Sau đó anh ta nhíu mày lại, “Hơn nữa, tôi cảm thấy bà nên suy xét lại thử xem thẩm mỹ của bà có vấn đề hay không. Nhớ ngày đó bà cũng khen Lâm Sinh đến không có chỗ nào để chê, nhưng cuối cùng lại như thế nào? Anh ta lợi dụng chức vụ nhận hối lộ, nếu tính toán so đo kỹ càng thì cái này cũng không phải chỉ là vấn đề nhân phẩm.”
Hồng đại nương đỏ bừng mặt vì câu nói này của Chương Tự Chi.
Bà ta cũng bởi vì dắt mối cho Lâm Sinh mà bị người ta nói ra nói vào sau lưng trong một thời gian dài.
Vấn đề của Lâm Sinh bùng nổ và lan truyền quá nhanh.
Hơn nữa sau đó Lương Ninh Như lại có thể quen biết với người giàu có như Chương Tự Chi thì càng lộ ra chuyện bà ta dẫn mối có vấn đề.
Chuyện này ảnh hưởng đến mức mà bây giờ bà ta ra ngoài mai mối nhưng người ta hầu như không tin lời bà ta nói nữa.
Hồng đại nương muốn kiếm tiền thì cũng phải dắt một mối khiến ai cũng phải ghen tỵ thì mới có thể lấy lại uy tín được.
Mà dắt mối nào mới khiến người nào cũng phải ghen tỵ đây? Vậy đương nhiên là phải dắt mối với người giàu có.
Bản thân Hồng đại nương cũng không quen biết người giàu có nào, vòng vo mấy đời bà ta cũng không dính dáng gì đến người giàu nào cả.
Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy cũng chỉ có chỗ Lương Ninh Như có tài nguyên.
Nhưng rõ ràng Chương Tự Chi không muốn cho bà ta bất cứ cơ hội nào mà chỉ trào phúng bà ta.
Hồng đại nương không dám chọc Chương Tự Chi, bà ta chỉ có thể cười xấu hổ, bà ta đang định há mồm giải thích cái gì đó.
Nhưng bà ta còn chưa kịp nói ra thì lại nghe thấy tiếng ba Lương từ trong phòng truyền đến, “Tự Chi, con làm gì ở đó vậy? Vào nhà nghỉ ngơi đi chứ, lái xe lâu vậy không mệt à?”
16
Hồng đại nương mím môi xoay người đi ra ngoài, bà ta vừa quay lưng lại là mặt xụ xuống ngay lập tức.
Có mấy đồng tiền bẩn là xem thường người khác, hừ.
Hồng đại nương vừa mới đi thì hàng xóm đã vây lại.
Hàng xóm đến thì Chương Tự Chi không ra khỏi cửa, anh ta vào phòng nằm trên giường rồi nhỏ giọng nói, “Những người này phiền chết đi được.”
Lương Ninh Như nhàn nhạt thở dài, “Trước đây, khi mà điều kiện trong nhà em cũng chỉ là bình thường, những người đó tới cửa là em đã thấy phiền rồi. Bọn họ toàn nói mấy lời khoe khoang những thứ mà bọn em không quan tâm chút nào.”
Sau đó thì sao nào, bây giờ nhà bọn họ có Chương Tự Chi, địa vị trong nhà tăng lên, những người này lại nối liền không dứt tới cửa rồi toàn là nịnh nọt, bọn họ toàn nói mấy câu như kiểu nhắm mắt khen ngợi, không thật lòng chút nào cả.
Cô ta vẫn cảm thấy phiền như cũ.
Cô ta chỉ muốn đóng cửa sống cho tốt cuộc sống của mình thôi mà sao khó đến vậy?
Những người hàng xóm đó vừa bước vào cửa liền liếc qua liếc lại, khi bọn họ nhìn thấy Chương Tự Chi và Lương Ninh Như nằm trong một phòng khác thì thấp giọng hỏi, “Sao vậy? Thật sự không thoải mái à?”
Mẹ Lương cười, “Không phải, lái xe một đường nên mệt thôi.”
Những người hàng xóm gật đầu lia lịa rồi đến phòng của ba Lương, mẹ Lương, sau đó bọn họ hỏi họ tình hình ở thành phố như thế nào, sống có quen hay không.
Sắc mặt ba Lương tỏa sáng, “Sao lại không quen cho được? Đi qua sung sướng mà có thể không quen được à? Là người giàu về nông thôn sống còn có thể không quen, chứ ông nông dân vào thành phố như tôi chỉ có ăn ngon uống ngon mặc đẹp, chỗ ở cũng tốt thì còn có chỗ nào không quen nữa?”
Nếu là trước kia mà ông ta nói như vậy thì nhất định sẽ bị hàng xóm bĩu môi châm chọc.
Nhưng bây giờ mấy người bọn họ cũng chỉ có thể cười ha hả hùa theo, “Chứ còn sao nữa, đây là đi hưởng phúc thì sao có thể không quen? Tiền nhiều xài không hết, muốn cái gì có cái gì.”
Ba Lương dựa vào trên giường, “Có tiền đi đâu sống cũng quen, không có tiền ở đâu cũng đều không thoải mái.”
“Mọi người xem ông anh Lương, nói một câu là nói đúng trọng điểm luôn.” Người bên cạnh mở miệng, “Nhà ông có tiền nên mới nhanh quen như vậy chứ như mấy người chúng tôi mà đi vào thành phố thì chỉ có nước làm sống làm chết kiếm tiền, sống như thế thì còn không bằng ở nông thôn cho dễ chịu.”
Nói xong lời này thì người kia chuyển một cái chủ đề, người kia còn nói thêm, “Ông anh Lương có con đường nào hay không? Có thì giới thiệu cho bà con biết với, để chúng ta cũng có thể kiếm chút đồng bạc.”