*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần đầu tiên Trì Uyên và Cố Tư nói về chuyện ly hôn là như thế nào nhỉ?
Thật ra bọn họ cũng chỉ là thuận miệng nói ra chuyện này thôi.
Trì Uyên cũng không tập dượt gì trước, hoặc là anh cũng cảm thấy chuyện này không cần chuẩn bị sớm làm gì.
Khi đó, ông cụ vừa mới qua đời, bầu không khí ở nhà không được tốt lắm.
Tính tình của Phương Tố lúc đó vẫn có chút hung hăng gây chuyện, bà ta luôn tìm cách gây rối với Cố Tư.
Cố Tư nhẫn nhịn hết chuyện này đến chuyện khác, không dám nói to một lời nào cả.
Tối đó Trì Uyên về nhà cũng khá sớm, ăn cơm tối xong anh ngồi trong vườn hoa một lúc mới đi lên lầu.
Cố Tư đã tắm rửa sạch sẽ và đang ngồi trên giường xem điện thoại di động.
11
Trì Uyên quay người đóng cửa lại rồi đi tới cạnh giường.
Giọng của anh lớn hơn một chút, anh nói chậm lại để chắc chắn lần này Cố Tư có thể nghe được rõ ràng, “Tôi nói, chúng ta ly hôn đi.”
Ánh mắt của Cố Tư dõi theo anh mãi cho đến khi Trì Uyên đứng bên cạnh giường cúi mắt nhìn xuống cô.
Lúc đầu Trì Uyên nghĩ trong mắt Cố Tư sẽ có một chút hoảng hốt hay sợ hãi.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là Cố Tư chỉ nhìn anh, ánh mắt cô còn bình tĩnh hơn cả giọng của anh lúc nãy.
Trì Uyên không nghe được câu trả lời của Cố Tư, anh hỏi một câu, “Nghe rõ chưa?”
Cố Tư gật đầu, “Rõ rồi.”
Cô cất điện thoại đi, “Anh đã bàn bạc với gia đình chưa?”
Thành thật mà nói, Trì Uyên vẫn chưa thảo luận với bất kỳ ai về chuyện này, thậm chí đến anh cũng không nghĩ trước chuyện này, anh chỉ thuận miệng nói ra vậy thôi.
Nhưng anh vẫn nói, “Bàn rồi, bọn họ đều đồng ý.”
Cố Tư ồ một tiếng, “Cho nên anh chỉ là đang thông báo cho tôi biết một tiếng đúng không?”
Trì Uyên thở ra một hơi, “Cô yên tâm, tôi sẽ không cắt xén gì của cô, cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho cô.”
Cố Tư im lặng một lúc, cô cũng không nhắc tới tiền mà chỉ gật đầu, “Được, tôi đồng ý.”
Thật ra Cố Tư phản ứng như thế này cũng xem như nằm trong dự liệu của Trì Uyên.
Một cuộc hôn nhân không hạnh phúc không chỉ giày vò riêng một người nào cả.
Cho dù Trì Uyên biết Cố Tư không nỡ bỏ cuộc hôn nhân này, nhưng anh cũng hiểu rõ Cố Tư giống anh, cả hai người đều không đạt được hạnh phúc hay vui vẻ trong thời gian chung sống bên nhau.
Cho nên lúc kia anh thường xuyên tự nhủ với bản thân, ly hôn là phương pháp tốt nhất cho hai người, tất cả mọi người đều được giải thoát.
Chỉ là không ai có thể ngờ tới sau khi ly hôn Cố Tư giống như biến thành một người khác, đột nhiên cô trở thành dáng vẻ mà anh rất thích.
Một Cố Tư rụt rè, sợ trước sợ sau, nói chuyện cũng cẩn thận dè dặt đã biến mất hoàn toàn theo cuộc hôn nhân thất bại đầu tiên của hai người bọn họ.
Một Cố Tư được sinh ra sau đó thì anh lại không thể giữ được nữa.
Để rồi sau này, anh phải trả giá cho những lựa chọn sai lầm trong cuộc hôn nhân đầu tiên của mình.
Trì Uyên biết là mình đáng đời, trước kia là anh bị mù, làm quá nhiều chuyện khiến cô tổn thương.
Trì Uyên cũng không muốn kể về quãng thời gian sai lầm này của bản thân cho bất kỳ người nào nghe.
Cho nên lúc Chương Tự Chi hỏi thì anh chỉ cười nói, “Hỏi chuyện này làm gì? Muốn học à?”
Chương Tự Chi trừng mắt, “Ai học đòi muốn ly hôn như anh chứ? Bọn tôi có con luôn rồi, sau này tôi và Tiểu Như nhất định sẽ yêu nhau đến trọn đời.”
12
Trì Uyên ở bên cạnh nở nụ cười, “Tự Chi như thế này cũng rất tốt, rất rõ ràng.”
Chương Tự Chi là kiểu người trong lòng suy nghĩ gì là ngoài miệng sẽ nói cái đó, hơn nữa anh ta nhất định sẽ nói vô cùng thẳng thắn.
Chương Tự Chi như thế này chắc là khiến cho Lương Ninh Như rất có cảm giác an toàn.
Cố Tư đồng ý với cách nói của Trì Uyên, “Làm như vậy thì hai người sẽ không có hiểu lầm.”
Nhắc đến hiểu lầm, Chương Tự Chi lập tức nhướng mày.
Lương Ninh Như ở bên cạnh suýt không nhịn được cười.
Phương Tố nhìn Lương Ninh Như một chút, “Sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra à?”
Chương Tự Chi chép miệng một cái, “Chứ còn sao nữa.”
Lương Ninh Như hơi ngượng ngùng, “Ai da, anh đừng nói.”
Chương Tự Chi cũng mặc kệ nhiều như vậy, anh ta bắt đầu huyên thuyên kể hết từ đầu đến cuối chuyện lúc trước anh ta chuẩn bị cầu hôn nên nói dối Lương Ninh Như một lần, ai ngờ cuối cùng lại bị Lương Ninh Như hiểu lầm.
Vẻ mặt Chương Tự Chi nghiêm túc, anh ta nói, “Mọi người nói đi, cô ấy hiểu lầm tôi thì giáp mặt hỏi thẳng đi chứ, hỏi lúc trước anh đi đâu, sao không ở chỗ Club hay gì đó cũng được. Nhưng cô ấy cứ hết lần này tới lần khác không chịu hỏi, tôi lại không hiểu được ý của cô ấy, cô ấy cứ như vậy thì không hiểu lầm mới lạ đấy. Cô ấy còn nói với tôi cái gì mà giai đoạn mới mẻ trong tình yêu, mọi người không biết khi đó tôi hoảng như thế nào đâu, tôi còn tưởng cô ấy chán tôi rồi ấy.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh che mặt, “Em sai rồi, em sai rồi. Sau này chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa được không?”
Chương Tự Chi dùng một tay che ngực, “Mọi người không biết lúc ấy tim tôi lạnh lẽo đến nhường nào. Cả tối ngày hôm trước tôi vừa lần mò trong đêm trang trí phòng tập gym nhà cô ấy, mệt muốn thở không ra hơi nhưng lại có thể vui vẻ trong lòng, một lòng một dạ chỉ muốn hôm sau tạo niềm vui bất ngờ cho cô ấy. Ai mà ngờ nổi ngày hôm sau cô ấy muốn chia tay với tôi.”
Lương Ninh Như thực sự rất xấu hổ, cô ta cũng cảm thấy có lỗi với Chương Tự Chi.
Cố Tư gật gật đầu, “Nghe tội thật đấy, nhưng nếu là chuyện này thì cho dù có đổi sang một cô gái khác thì người đó cũng phản ứng như vậy thôi.”
Đàn ông và phụ nữ có tâm sinh lý khác nhau, điều này tạo nên tâm lý khác nhau.
Trong tình huống bình thường khi con gái đối mặt với loại chuyện này thì bọn họ sẽ không trực tiếp chỉ ra rõ ràng.
Ví dụ như Lương Ninh Như đã cho Chương Tự Chi rất nhiều cơ hội, cô ta hỏi anh ta rốt cuộc ngày hôm qua đã làm những gì.
Đây là phản ứng bình thường nhất của hầu hết các cô gái.
Nhưng từ đầu đến cuối cô ta đều không thể có được một câu trả lời thành thật, cho nên những hành động sau đó của Lương Ninh Như cũng coi như hợp với lẽ thường.
Nhưng nói như thế nào thì nói, Chương Tự Chi là người đáng thương nhất trong chuyện này.
Anh ta đang tràn đầy hy vọng nhưng cuối cùng lại bị dội một chậu nước lạnh xuống đầu.
Lương Ninh Như đi qua nắm tay Chương Tự Chi, “Đừng giận nữa mà, Lúc đó em cũng tủi thân lắm chứ phải à.”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như, thật ra anh ta rất muốn làm bộ một khuôn mặt vẫn còn đang giận.
Nhưng vừa quay sang anh ta đã thấy Lương Ninh Như chớp mắt, ánh mắt long lanh như nước nhìn anh ta thì anh ta không xụ mặt nổi, anh ta lập tức vươn tay bẹo má Lương Ninh Như, “Sau này em nghĩ gì thì nói thẳng cho anh luôn đi, em như thế làm anh muốn tức điên luôn ấy.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, anh lắc đầu nói, “Không ngờ cũng có ngày thấy được Tự Chi như thế này.”
“Chứ còn sao nữa? Làm em sợ chết khiếp.” Cố Tư hùa theo nói.