*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương Tự Chi đợi hồi lâu mà vẫn không đợi được lời hỏi thăm từ phía đầu dây bên kia, bèn hắng giọng một cái.
Chẳng qua khi anh vừa muốn mở miệng, liền nghe được Cố Tư nói, “Hai người đều trở về rồi, như vậy đi, có thời gian chúng tôi sẽ ghé qua gặp Tiểu Như, con trai chúng tôi đang khóc, trước mắt không thể trò chuyện với anh được đâu.”
Nói xong, Cố Tư trực tiếp cúp điện thoại, không cho Chương Tự Chi có thời gian phản ứng.
Chương Tự Chi cầm điện thoại vẫn đang áp sát vào tai, sững sờ hơn một lúc.
Những lời anh muốn ngay lập tức nói ra khỏi miệng đã ở trên đầu lưỡi, ai biết lại bị một câu nói của Cố Tư làm cho phải nuốt ngược trở về.
Lương Ninh Như ở bên cạnh không nghe được Cố Tư nói cái gì, nhưng nhìn biểu hiện của Chương Tự Chi thấy không đúng lắm.
5
Dáng vẻ kiêu ngạo của anh trông có chút trẻ con, Lương Ninh Như đưa tay sờ lên đầu anh, tỏ vẻ an ủi.
Cố Tư buông điện thoại di động xuống, quay đầu nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên cũng nhìn Cố Tư, vẻ mặt cùng Cố Tư không sai biệt lắm.
Cố Tư im lặng một lúc rồi gật đầu một cái, “Đoán chừng là Tiểu Như có thai rồi, vừa rồi anh không nghe thấy tiếng cười của Lão Chương sao, hết sức quỷ dị, vừa nghe một cái liền biết muốn khoe khoang chúng ta.”
Trì Uyên giơ tay sờ mặt Cố Tư một cái, “Em cứ để cho anh ta khoe khoang một lần, em nói một câu liền đem lời anh ta muốn thốt ra chặn lại, còn cúp điện thoại, không biết anh ta sẽ khó chịu như thế nào?”
Cố Tư suy nghĩ một chút cũng cười, “Em là người lòng dạ xấu xa, chỉ cho phép em khoe ân ái, chứ không cho phép người khác ở trước mặt em khoe ân ái.”
Nhưng vừa nói xong, Cố Niệm vẫn thở dài, “Lão Chương quá nhanh.”
Cố Tư cảm thấy chưa đươc bao lâu anh ta và Lương Ninh Như đã ở bên nhau.
Hôn lễ hoàn thành trong thời gian ngắn, đứa bé cũng có, không thể không nói Chương Tự Chi đúng là loại người tốc độ.
Những năm tháng trước đây đều bị anh ta bỏ phí, năm nay mọi việc kinh doanh đều được anh lo liệu.
Trì Uyên sợ hai người bọn họ nghĩ sai, nghĩ xong liền nói: “Muốn biết thì tí nữa gọi điện thoại cho cô Lương hỏi một chút đi, nếu quả thật là có, làm gì thì cũng phải nói một câu chúc mừng.”
Cố Tư gật đầu, “Em phải làm lão Chương ngẹn họng trước, bây giờ khẳng đinh anh ta đang ở bên cạnh Tiểu Như, chờ một lúc nữa em mới gọi điện thoại tới.”
Trì Uyên có chút buồn cười, con cái đều có rồi, Cố Tư còn nghịch ngợm như vậy.
Cố Tư thật sự đợi gần một tiếng sau rồi mới gọi điện thoại cho Lương Ninh Như.
Cô nói khá chính xác, Chương Tự Chi hiện không ở bên cạnh Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như đã trở lại phòng ở lầu hai, Chương Tự Chi xuống trộm kem cho cô.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Cố Tư, Lương Ninh Như cười trước, “Tiểu Tư.”
Cố Tư lén lén lút lút hỏi: “Lão Chương có ở bên cạnh cô không?”
Lương Ninh Như liếc nhìn về phía cửa, “Không có, anh ấy đang ở dưới lầu.”
Như vậy Cố Tư mới an tâm, Cố Tư vội vàng hỏi, “Lão Chương vừa rồi mới gọi điện thoại cho tôi, tôi có đoán được một ít chuyện, Tiểu Như cô có phải mang thai rồi không?”
Quả nhiên là bị Cố Tư đoán được, Lương Lương Ninh Như có ý tứ mờ mịt như thế này.
Cô bật cười, “Cô thật là thông minh.”
Không phải Cố Tư thông minh, mà là Chương Tự Chi thể hiện quá rõ ràng.
Cố Tư bật cười, “Giọng điệu của Lão Chương trong điện thoại quá gấp gáp, nếu như anh ấy có thể khiêm tốn một chút, tôi cũng không đoán được nhanh như vậy.”
Còn có anh ta cười thật quá càn rỡ.
Cố Tư lập tức thay đổi giọng điệu, hỏi Lương Ninh Như, “Cô bây giờ thế nào? Có khó chịu không? Tôi thời điểm lúc mới mang thai dạ dày đều muốn nôn ra.”
Lương Ninh Như như đã tìm được tri kỷ, vội vàng gật đầu: “Cũng thật là khó chịu chết.”
Nhất là thời điểm trước đó cô ở khách sạn, cô thực sự cảm thấy mình không thể sống nổi.
6
Cố Tư chỉ có thể khuyên cô, “”Nghĩ nhiều hơn về những chuyện vui vẻ, đừng để sự chú ý của mình đều tập trung vào chuyện này, có thể sẽ khá hơn, còn có ăn nhiều hoa quả hơn.”
Lương Ninh Như ừ một tiếng, “Khẩu vị bây giờ của tôi cũng rất lạ, có lúc không muốn ăn cái gì, có lúc cái gì cũng muốn ăn.”
Cố Tư nhếch miệng, “Đến tam cá nguyệt thứ hai (3 tuần giữa của thai kỳ từ tháng 3 – tháng 6), đó mới là thời điểm cái gì cũng muốn ăn.
Tương đối mà nói thì lúc đó thoải mái hơn một chút.
Không có ốm nghén, khẩu vị cũng tốt, nhưng mà bụng lại to lên rất nhanh, giấc ngủ cũng bị ảnh hưởng.
Chương Tự Chi đi xuống lầu nửa ngày vẫn chưa thấy lên, Lương Ninh Như cùng Cố Tư nói chuyện rất nhiều, Cố Tư dạy cô rất nhiều kiến thức mang thai.
Lương Ninh Như vừa xuống giường vừa trả lời, vừa đi tới cửa phòng.
Chương Tự Chi lấy trộm một cây kem sao lại lâu như thế, Lương Ninh Như rất bất ngờ.
Lương Ninh Như một bên nghe Cố Tư nói chuyện, vừa đi đến đầu bậc thang lầu hai.
Cúi đầu nhìn xuống, cũng không nhìn thấy Chương Tự Chi.
Lương Ninh Như mím môi, người này nửa đường lại chạy đi đâu.
Cô xoay người trở về phòng, cùng Cố Tư nói chuyện hơn mười phút, Chương Tự Chi rốt cục đi lên.
Lương Ninh Như nghe thấy tiếng bước chân trước, sau đó nói với Cố Tư qua điện thoại, “Anh ấy về rồi.”
Cố Tư vội vàng nhỏ giọng, “Vậy tôi cúp điện thoại trước, có thời gian tôi sẽ ghé qua thăm cô, cô không cần nói cho anh ta, chuyện tôi biết cô mang thai, tôi muốn xem một chút anh ta có phản ứng gì.”
Lương Ninh Như cười nói ok, sau đó cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại, Chương Tự Chi đi vào, trên tay cầm một hộp kem.
Lương Ninh Như nhìn anh, “Sao lại chậm như vậy?”
Chương Tự Chi thở dài một cái, “Còn có thể vì sao nữa, lúc mẹ đi, đã cầm hết kem đi, anh phải đi ra ngoài mua cho em đó.”
Lương Ninh Như lập tức nở nụ cười, gọi Chương Tự Chi qua, bưng lấy mặt anh hôn một cái, “Cho anh phần thưởng khích lệ.”
Chương Tự Chi đưa tay ôm đầu Lương Ninh Như, trực tiếp hôn sâu hơn.
Nào có phần thưởng nào hời hợt như vậy, một chút thành ý cũng không có.
Hôn xong, Chương Tự Chi hỏi: “Em vừa rồi mới nói chuyện điện thoại với ai?”
Lương Ninh Như ồ một tiếng, “Cùng với huấn luyện viên ở trung tâm thể dục, hỏi bọn họ một chút trung tâm thể dục gần đây có phát sinh chuyện gì hay không, họ nói tất cả đều ổn.”
Chương Tự Chi gật đầu, sau vài giây liền lẩm bẩm một câu, “Cố Tiểu Tư có gọi điện thoại cho anh không?”