*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Uyên trở mình, đi xuống khỏi cơ thể của Cố Tư và nằm bên cạnh cô ấy.
Cố Tư tiếp tục nói: “Anh đừng có lúc nào cũng nghĩ Ninh Tôn thế này thế nọ. Em còn muốn đề phòng anh với Tùy Mị nữa đó. Hai người chúng ta cứ người năm mươi bước, người một trăm bước. Sau này anh đừng cứ như vậy nữa được không?” “
Trì Uyên mím môi, nói một câu với giọng điệu có chút không can tâm: “Hai chuyện đó khác nhau đó.”
“Có cái gì khác nhau chứ?” Cố Tư quay mặt về phía Trì Uyên, “Anh có dám nói anh không có ý gì khác với Tùy Mị không? Anh có tin nếu chúng ta ly hôn, sau đó anh đi tìm Tùy Mị thì cô ta chắc chắn sẽ bằng lòng ở bên anh. “
Trì Uyên trừng mắt, “Em nói nhảm nhí gì vậy. Ly hôn gì chứ, đang sống tốt vậy, đừng có nói những điều đó.”
Cố Tư khịt mũi nói tiếp, “Anh không có cách nào nói với em Tùy Mị đối với anh không có một chút tình ý nào. Vậy nên Ninh Tôn trong mắt anh và Tùy Mị trong mắt em đều giống nhau. Nhưng em có phòng Tùy Mị như anh phòng Ninh Tôn không? Mấy này trước khi Tùy Mị đến, thái độ của em đối với cô ấy có tốt hay không? Sau đó, cô ta chỉ điện cho anh một cuộc điện thoại, anh liền chạy đên giúp ông cụ nhà họ Tùy hỏa táng. Em có nói anh một lời nào không?”
Trì Uyên nhíu mày, chưa kịp nói lại gì, Cố Tư lại nói tiếp: “Trì Uyên, anh cứ tự hỏi lương tâm mình đi. Nếu chuyện này đảo ngược, em đi giúp Ninh Tôn, anh có bình tĩnh được giống như em vậy không? Anh có rộng lượng được như em không?”
Lúc này, Trì Uyên chỉ biết im lặng, anh tưởng tượng rằng dù chuyện này có đảo ngược. Anh biết bên phía Ninh Tôn có nỗi khổ, nhưng anh không thể nào để Cố Tư chạy qua đó giúp hắn ta được, anh không làm được.
Ngay cả khi anh không nói ra được chỗ sai nào, nhưng thái độ của anh cũng sẽ có một chút khác biệt.
25
Sau đó, anh ấy ôm Cố Tư một cách cẩn thận trong lòng.
Giọng anh rất nhỏ, và anh không biết liệu anh có muốn cho Cố Tư nghe thấy điều mình nói hay không, “ Bởi vì anh quan tâm đến em.”
Cố Tư quay thẳng vào vòng tay anh và đưa tay ra ôm lấy eo Trì Uyên.
Sau hành động này, không cần phải nói bất cứ điều gì nữa.
Ở một bên khác, Chương Tự Chi đưa Lương Ninh Như đi tìm các cảnh điểm tham quan gần đó.
Trước đó, Ninh Tôn cũng đã dành nửa ngày để ở cùng bọn họ, nên không còn thời gian cho bản thân nữa. Tuy rằng công việc cũng không tính là nhiều nhưng cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Chương Tự Chi không vội vàng, đưa Lương Ninh Như đi chơi gần đó.
Anh ta và Lương Ninh Như có rất nhiều thời gian, muốn từ từ đợi, đợi cho đến khi Ninh Tôn đi đến nơi làm việc tiếp theo, bọn họ sẽ đi theo.
Lương Ninh Như chưa bao giờ thoải mái như vậy, mỗi ngày trong đầu cô ta không có gì ngoài việc ăn và chơi.
Hai người đến một hẻm núi gần đó và đi dạo gần như hết cả ngày.
Khi anh quay lại, Lương Ninh Như đẫ trực tiếp ngủ say trên xe, Chương Tự Chi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Xe trên đường ra khỏi hẻm núi hơi xóc, Lương Ninh Như ngủ không được nên ôm chặt eo Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi trầm giọng nói: “Hôm nay chơi lâu như vậy, anh nghĩ chắc em cũng mệt lắm phải không. Hay là chiều mai chúng ta hãy đi chơi tiếp nhé.”
Lương Ninh Như quả thực rất mệt mỏi. Có lẽ cô ấy đã sống một cuộc sống khônh tranh đấu lâu rồi. Hôm nay lại chạy, ồn ào, cười đùa như thế này thực sự quá mệt mỏi, cô cảm thấy chân mình đau nhức.
Vì vậy, cô ừ một tiếng, “Được rồi, hai ngày nay em cũng không nhàn rỗi gì, em thực sự phải nghỉ ngơi một chút rồi.”
Chương Tự Chi ôm chặt cô vào vòng tay của mình. Và khi nắm được cơ hội lúc người lái xe phía trước không chú ý, anh ta cúi đầu và chặn miệng Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như không dám cử động, và còn vặn eo của Chương Tự Chi một cái.
Chương Tự Chi không sợ hãi chút nào, và cư hôn cô ấy đến khi anh thấy thoải mái mới thả ra.
Lương Ninh Như cảm thấy có chút xấu hổ, và nhanh chóng vùi đầu vào vòng tay của Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi một lúc sau mới nói: “Em có để ý đến trợ lý ở bên cạnh A Tôn không?”
Lương Ninh Như có chút thất thần. Sau khi nghĩ lại, cô đối với trợ lý bên cạnh Ninh Tôn cũng không có ấn tượng gì.
Lần trước cùng Ninh Tôn đi ra ngoài, Lương Ninh Như chỉ liếc mắt nhìn trợ lý từ xa trên hành lang khách sạn, không nhìn rõ mặt mũi cụ thể.
Cô hơi kinh ngạc, “Sao vậy? Trợ lý của anh ấy có vấn đề gì sao?”
Chương Tự Chi chép môi, “Anh cảm thấy trợ lý đó có vẻ rất thích A Tôn.”
Lương Ninh Như mỉm cười, “Ninh Tôn là ai cơ chứ? Đó là một ngôi sao đó. Trợ lý này nhất định rất hâm mộ anh ấy. Hơn nữa hai người họ có quan hệ hợp tác, cái mà anh gọi là thích, chắc là chỉ là thích đơn thuần vậy thôi.”
Chương Tự Chi bĩu môi, “Em nghĩ, nếu bọn họ ở cùng nhau lâu, bọn họ sẽ nãy sinh tình cảm không nhỉ?”
Lương Ninh Như cũng không dám nói. Quả thực ở với nhau lâu sẽ nảy sinh tình cảm. Nhưng trên đời này cũng có rất nhiều người yêu thời thơ ấu, cuối cùng cũng không thành đôi đó thôi, tùy cá nhân lựa chọn.
Chương Tự Chi không biết có phải mình đang suy nghĩ nhiều không, anh chỉ cảm thấy nếu có những người phụ nữ khác ở bên cạnh Ninh Tôn, có thể giảm bớt những đau thương mà Cố Tư mang đến cho anh rất nhiều.
Chương Tự Chi chậm rãi thở dài, nhưng chuyện tình cảm này thật sự rất khó nói.
26
lâu như vậy. Cái gì không nên thấy, không nên làm anh ấy đều đã nhìn và cũng đều làm.
Hai người không đi vào bồn tắm, Chương Tự Chi đặt Lương Ninh Như sang một bên, giống như đang chăm một đứa trẻ vậy. Đầu tiên anh ta mở vòi hoa sen, kiểm tra nhiệt độ nước, sau đó lại ôm Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như treo trên người anh ta, “Em không muốn mình cử động đâu, anh tắm cho em đi.”
Chương Tự Chi sẽ không từ chối loại việc dễ dàng và dễ chịu này đâu.
Vốn dĩ hai người đó có chút ý muốn làm gì đó nên họ đã đốt ngọn lửa ấy lên trong phòng tắm.
Những thứ đồ dùng để tránh thai mà khách sạn chuẩn bị, họ cũng không dùng.
Lúc đầu Chương Tự Chi cố ý không sử dụng nó. Sau đó Lương Ninh Như cũng phát hiện ra, cô ấy suy nghĩ một chút và không từ chối. Nếu không nhìn thấy đứa con của Cố Tư, cô ấy có thể cũng không nghĩ đến việc có con.
Nhưng bởi vì cô ấy nhìn thấy đứa trẻ đó, vì thế cô cũng không có ý bài xích. Hơn nữa cô còn có một chút kỳ vọng mơ hồ.