Trì Uyên không nhìn sếp Mã, chỉ đưa thực đơn cho Cổ Tư, giọng nói hết sức dịu dàng: “Em nhìn xem muốn ăn gì.”
Cổ Tư biết anh đang diễn kịch, anh chỉ dịu dàng với cô khi diễn kịch thôi.
Cô đáp “vàng”, sau đó nhận thực đơn.
Tử Thư cũng dừng tranh luận, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh.
Buổi trưa Cổ Tư không ăn gì nên giờ cũng thấy đói.
Cô xem các món ăn nhưng không thấy hứng thú.
Cô chỉ vào bức ảnh trong thực đơn, ghé lại gần Trì Uyên: “Món này nhé?”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi hương trên người Cổ Tư truyền sang.
Hình như cô rất mê những thứ liên quan đến hoa hồng, dùng rất nhiều đồ có mùi hoa hồng.Trì Uyên đáp “ừ” rồi bảo: “Em chọn đi.”
Cổ Tư gọi ba món, sau đó đưa thực đơn cho Tử Thư.
Anh ta khá câu nệ, chỉ gọi thêm một món.
Trì Uyên không có yêu cầu gì nên không gọi món.
Sếp Mã bên cạnh có phần lúng túng, lại lải nhải: “Sếp Trì, thật ra lần này tôi đến đây để xin lỗi cậu. Thật sự là lúc trước tôi không biết những chuyện đó. Trước đây Tiểu Thôi của công ty chúng tôi chưa từng như vậy, tôi cũng không ngờ.”
Trì Uyên không lên tiếng, Cổ Tư quay sang nhìn sếp Mã.
Ông ta nhìn cô Tư với vẻ áy náy: “Xin lỗi cô Trì vì đã gây rắc rối cho cô. Quả thật nhân viên của công ty chúng tôi tự ý hành động, giở một số thủ đoạn thấp kém, chúng tôi đã sa thải cô ta. Sau này hai công ty hợp tác, chúng tôi sẽ không gây khó dễ cho các vị.”Cổ Tư nhìn sếp Mã chằm chằm, lặng thỉnh không nói.
Tình cảnh này khiến người ta cực kỳ lúng túng.
Sếp Mã liếm mỗi rồi nói tiếp: “Cô Trì, tại vì chúng tôi không biết cô tới cùng sếp Trì, không thì chúng tôi nhất định sẽ mời cô tới dự bữa tiệc hôm đó. Ờm, đây chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng may là không gây ra hậu quả nghiêm trọng.”
Cổ Tư mỉm cười, nụ cười rất bình thường, không mấy châm chọc: “Vậy hậu quả thế nào mới nghiêm trọng?”
Câu hỏi này khiến mặt sếp Mã đỏ bừng.
Cổ Tư nghiêng người dựa vào lòng Trì Uyên: “Nếu hôm đó tôi không đi, biết đầu sẽ xảy ra chuyện gì đó. Sếp Mã à, hôm đó không xảy ra chuyện gì là nhờ công lao của tôi, không phải của các ông.” Sếp Mã vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là chúng tôi sơ sẩy, chúng tôi xin nhận lỗi. Để tỏ lòng áy náy, phía chúngtôi có thể nhượng bộ trên yêu cầu hợp tác chi tiết. “Không không không.” Cố Tư ngắt lời đối phương: “Thay đổi điều khoản không thể đền bù cho chuyện này.”
Cô hơi ngẩng đầu nhìn Trì Uyên, giọng điệu hờn dỗi: “Đến giờ tôi vẫn không dám tưởng tượng nếu hôm ấy tôi không chợt nổi hứng đến đó thì cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, liệu cuộc hôn nhân của tôi có chấm dứt vào ngày đó hay không.”
Trì Uyên cụp mắt nhìn Cổ Tư. Hai người cách nhau rất gần, chỉ cần Cố Uyên cúi đầu là có thể hôn môi Cổ Tư.
Anh khựng lại giây lát rồi mới cất lời: “May mà em đã tới. Anh cũng không dám tưởng tượng nếu em không xuất hiện thì hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì.”
Câu này không phải lời khách sáo hay giả vờ giả vịt.
Mà là lời nói thật.
Trì Uyên có tính ưa sạch sẽ thái quá.
Không chỉ trong vệ sinh sinh hoạt thường rigày.
Mà cả trong chuyện nam nữ.
Thiết nghĩ kẻ bỏ thuốc anh cũng chẳng phải người “sạch sẽ” gì.
Chỉ nghĩ thôi anh đã thấy ghê tởm rồi.
Cố Tư bĩu môi, suýt thì hôn cằm Trì Uyên Cô,nũng ríiu nói›”Em đã nói với:ánh rồi, nếu anh làm chuyện gì có lỗi với em thì em sẽ xử rất ác đói”
Mắt cô tròn xoe, nhìn gần còn long lanh như nước.
Trì Uyên bỗng bật cười, vờ vịt hôn lên khóe môi Cố Tư: “Em yên tâm, sẽ không đâu.”
Hai người chỉ diễn kịch cho sếp Mã Xeim, Cố Tứ không ngờ Trì Uyên lại làm vậy.
Cô lập tức cứng đờ.
Có điều, sếp Mã còn cứng ngắc hơn cả Cố Tư: Rõ ràng là hai người này nói cho ông ta nghe.
Ông ta không đỡ nổi.
Tử Thư ngồi nghiêm chỉnh bến cạnh như thể không nghe không thấy gì cả.
Không có một ai ra mặt hòa giải.
Sếp.Mã cười ha hả, nới lỏng cà vạt: “Không đâu, thật sự là không có chuyện đó đâu.”
- ---------------------------