Lương Ninh Như mím môi, mãi đến khi đóng cửa lại rồi mới bật cười: “ Vừa rồi anh hơi tức giận thì phải.”
Chương Tự Chi nắm cằm cô, hung hăng hôn một cái: “Tại sao em lại gặp anh ta một mình? Các người đã nói gì rồi?”
Lương Ninh Như đưa tay ôm eo Chương Tự Chi, cả người đến gần ngực anh ta: “ Anh ta đến nhắc nhở em nói rằng anh không phải là một người tốt, lúc trước câu lạc bộ thường xuyên bị kê biên tài sản, tài sản cũng nhiều, khẳng định là đối mặt với rất nhiều cám dỗ, cộng thêm dáng dấp cũng tạm ổn, vì vậy vừa nhìn thì biết không phải là thứ tốt lành gì.”
Chương Tự Chi đều bật cười thành tiếng, anh ta dám bảo đảm, vừa nảy Lâm Sinh tuyệt đối không có nói những lời khó nghe như vậy.
Chương Tự Chi đưa tay nhéo mặt Lương Ninh Như: “Là em tự nói phải không?.”
Bây giờ anh ta cũng không còn buồn ngủ, ôm Lương Ninh Như đến ghế sofa ngồi.
Tiệc tối sinh nhật của cô cả nhà họ Chương là vào ngày mai, tối ngày mai tổ chức tại nhà tổ nhà họ Chương.
Tất cả đều là người nhà mình, nên không cần chuẩn bị gì đặc biệt.
Chương Tự Chi nói với Lương Ninh Như, đến lúc đó ăn mặc thoải mái đến là được.
Đôi khi anh ta ngay cả những bữa tiệc sinh nhật như này cũng không tham gia, có thể thấy được bọn họ cũng không phải quá xem trọng những loại chuyện này.
Mặc dù Chương Tự Chi nói như vậy, nhưng trong lòng Lương Ninh Như vẫn có chút không chắc chắn, cô ta đứng dậy đi đến tủ quần áo của mình kiếm một chút, muốn tìm một bộ quần áo tương đối trang trong.
Mặc dù nói là tiệc nhà, nhưng gia đình nhà họ Chương như vậy, cho dù là tiệc nhà, khẳng định mọi người đều sẽ ăn mặc đặc biệt trang trọng.
Kết quả Lương Ninh Như tìm một vòng cũng không tìm được quần áo mà cô ta cảm thấy có thể lấy ra được.
Lúc trước công việc của cô ta đặc thù, không có thời gian ăn diện, vì thế thói quen từ từ được hình thành, cô ta cũng không phải quá thích ăn diện.
Vậy nên bây giờ liền thấy được tai hại.
Lương Ninh Như đứng ở trước tủ quần áo có chút khó xử.
Bên kia Chương Tự Chi đảo lảo đi đến.
Anh ta đứng phía sau lưng Lương Ninh Như ôm cô: “Không cần khẩn trương như vậy, mọi người đều là người nhà.”
Lương Ninh Như mìm môi: “Nhưng em vẫn muốn để lại ấn tượng tốt với bọn họ.”
Chương Tự Chi đưa tay, cong ngón trỏ, vuốt mặt Lương Ninh Như: “Ngày mai chúng ta đi mua quần áo, rồi anh đưa em đi làm tạo hình, bảo đảm khiến em xuất hiện thật xinh đẹp trước mặt mọi người.”
Lương Ninh Như tựa lưng vào ngực Chương Tự Chi: “Được.”
Chương Tự Chi đưa tay, đóng tủ quần áo lại.
Sau đó xoay Lương Ninh Như lại, đè lên cửa quần áo, rồi hôn một nụ sâu.
Sau đó vẫn là Lương Ninh Như đẩy anh ta ra, môi của cô ta bị Chương Tự Chi gặm đỏ rực: “Anh là chó sao? Đau quá nha.”
Chương Tự Chi dùng ngón tay, xoa môi Lương Ninh Như: “Xin lỗi, thực sự không nhịn được.”
Cái đồ không cần mặt này, thật sự là nói lời nào cũng đều mặt không đỏ, thở không gấp.
Lương Ninh Như đẩy anh ta ra, xoay người đi đến phòng khách.
Hai người không có việc gì, lại ngồi ở sofa xem tivi.
Giữa buổi, bên nhà họ Chương gọi đến một cuộc điện thoại.
Là ông cụ nhà họ Chương gọi điện thoại đến, nhắc Chương Tự Chi một lần nữa, bảo anh ta tối ngày mai dẫn Lương Ninh Như về nhà tổ.
Chương Tự Chi trả lời “ừ ừ”: “Yên tâm đi, người đã bị con buộc lại rồi, chạy không thoát đâu.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh đưa tay, nhéo thịt trên eo Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi cười haha né tránh: “Được rồi không nói nữa, hổ cái nhà con đang ở bên cạnh muốn thu thập con.”
Những lời này của anh ta có chút cưng chiều, ông cụ Chương ở bên kia điện thoại ngay lập tức liền bật cười: “Được rồi, không nói nữa, không nói nữa, hai người các con thân mật với nhau đi.”
Nói xong ông cụ Chương liền cúp điện thoại.
Lương Ninh Như nghe được âm thanh bên kia điện thoại, hai tay cô ta ôm mặt: “Liệu ba anh có cảm thấy em không thận trọng không?”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn cô ta có chút buồn cười: “ Thận trọng làm cái gì? Hai người yêu nhau phải là như vậy, lúc yêu đương mà còn thận trọng, vậy làm sao mà chung sống?”
Anh ta duỗi tay ôm Lương Ninh Như vào ngực mình: “Chẳng lẽ em còn muốn thận trọng giống như trước đây à? Động một chút liền đè anh ở trên mặt đất.”
Ngay lập tức Lương Ninh Như cũng nhớ lại những tình cảnh lúc trước, lập tức nhịn không nổi, bật cười.
Hai người ở chỗ Lương Ninh Như ăn cơm tối.
Sau khi ăn tối ra ngoài đi dạo, Chương Tự Chi đưa Lương Ninh Như về, rồi lại lề mề không đi.
Lương Ninh Như biết ý Chương Tự Chi, lần này cô ta cũng không mở miệng đuổi anh ta đi.
Thực sự trong lòng nhiều ít cũng hi vọng anh ta ở lại.
Lúc trước Chương Tự Chi cũng từng ở lại chỗ của cô ta, huống hồ hai người lại ngủ chung một giường ở nhà của mình.
Bây giờ lại già mồm những quy tắc kia, thì hơi muộn rồi.
Chỉ cần không vi phạm, cô ta cảm thấy không sao.
Vì vậy, sau khi xem tivi một lát, Lương Ninh Như đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thời gian không còn sớm nữa, ngủ sớm thôi.”
Mắt Chương Tự Chi ngay lập tức phóng ra tia sáng, anh ta vội vàng đi theo: “Đúng vậy đúng vậy, thời gian không còn sớm nữa, nhanh chóng vệ sinh rồi đi ngủ.”
Lương Ninh Như đi qua lấy bàn chải đánh răng, lấy nước: “Anh đừng có nghĩ lệch ý em, chỉ là đi ngủ một cách thành thực và yên tĩnh.”
Chương Tự Chi bật cười haha: “Em đừng nghĩ lệch nha, em xem em như vậy, em mới là người muốn ngủ với anh.”
Lương Ninh Như “hứ” với anh ta một tiếng.
Sau đó hai người cùng nhau đánh răng rửa mặt, sau đó trở về phòng ngủ.
Ở chỗ Lương Ninh Như không có quần áo của Chương Tự Chi, Chương Tự Chi cũng không ngại ngùng, nhanh chóng cởi áo khoác ra.
Lương Ninh Như tức giận cũng không dám nhìn anh ta: “Tại sao anh lại cởi, dù gì thì anh mặc một cái áo chứ.”
Chương Tự Chi một mặt vô tội: “Tại sao lại mặc áo sơ mi ngủ, mặc cái này ngủ không thoải mái lắm.”
Nói như vậy, rồi anh ta đi đến giường trước, giật chăn ra, chui vào nằm.
Lương Ninh Như lấy đồ ngủ đi ra ngoài thay, sau khi trở lại lề mề một lúc lâu mới đi đến giường.
Chương Tự Chi ở dưới chăn chỉ mặc vẳn vặn quần đùi, khiến cho Lương Ninh Như không dám chui vào chăn.
Chương Tự Chi đưa tay muốn tắt đèn: “Nhanh chóng ngủ thôi, thời gian không còn sớm nữa, lên đi rồi anh tắt đèn.”
Lương Ninh Như có chút không kìm chế được mà đỏ mặt, cô ta căng thẳng đến nổi không dám nhìn Chương Tự Chi, một lúc lâu mới đi đến vén chăn nằm vào.
Chương Tự Chi trực tiếp tắt đèn.
Hai người đều không nói chuyện, nhưng cũng đều biết, ai cũng không ngủ được.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, Chương Tự Chi trở người, ôm Lương Ninh Như vào trong ngực.
Lương Ninh Như nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đây không phải là lần đầu tiên nằm cùng một cái chăn với anh ta, tại sao vẫn còn căng thẳng như vậy.
Chương Tự Chi dùng cằm cọ đỉnh đầu cô: “Đừng căng thẳng, em muốn ngủ với anh anh cũng không làm, còn chưa kết hôn, lỡ như em không chịu trách nhiệm với anh thì phải làm sao?”
Anh ta đùa giỡn như vậy, ngược lại khiến cho lòng Lương Ninh Như ngay lập tức buông lỏng.
Cô ta đưa tay đập vào ngực Chương Tự Chi một cái: “Cái đồ không cần mặt, em đã nói với anh rồi, toàn thân anh thịt khô già em mới không muốn ăn.”
Chương Tự Chi trầm giọng cười, đưa tay nắm tay Lương Ninh Như đặt vào lòng bàn tay: “Lỡ như sau này em ăn đến nghiện thì làm sao?”
Lương Ninh Như chưa từng nói những lời thô tục như vậy, ngay lập tức có chút lo lắng, nhanh chóng vùi mặt mình vào ngực Chương Tự Chi: “Anh im miệng cho tôi, im miệng đi.”