Lúc Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đến nhà họ Lương là vừa đúng giữa trưa, mọi người đều ở nhà chuẩn bị ăn trưa.
Xe của Chương Tự Chi vừa đến là mấy người người hàng xóm đã nhìn thấy.
Những người đó thích hóng chuyện cho nên liền đứng ở trước cửa nhà nhìn về phía bên này.
Lương Ninh Như thật sự không thèm liếc qua mấy người bọn họ lấy một cái mà dẫn theo Chương Tự Chi rồi đẩy cửa vào trong sân.
Mẹ Lương đang nấu cơm, bà ta thấy hai người bọn họ trở về thì giật nảy mình, “Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi à? Sao lại về vào lúc này?”
Lương Ninh Như lắc đầu cười ha hả, “Không ạ, chỉ về thăm ba mẹ một chút thôi.”
Mẹ Lương vẫn không yên lòng, “Hai đứa về cũng không báo trước, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Thật sự không có mà mẹ.” Lương Ninh Như nở nụ cười, sau đó cô ta quay người ôm cánh tay của Chương Tự Chi, “Tự Chi, đi, vào thôi.”
Mẹ Lương chớp mắt nhìn hai người bọn họ. Bà ta thấy dáng vẻ ngọt ngào này của hai người là bà ta biết ngay chuyện gì đang xảy ra.
Ba Lương đã từng nói chuyện Lương Ninh Như và Chương Tự Chi trở thành người yêu.
Xem ra lần này bọn họ trở về là muốn chính thức gặp mặt người lớn trong nhà.
Mẹ Lương vội vàng tạm ngừng việc đang làm dở rồi rửa tay đi theo hai người bọn họ vào trong nhà.
Ba Lương vốn đang xem TV, nhưng ông ta nghe thấy tiếng thì nhanh chóng đi ra.
Vẻ mặt của ba Lương nhìn Chương Tự Chi không còn yêu thích như trước kia nữa.
Đây quả thật là vẻ mặt của cha vợ nhìn con rể mà.
Chương Tự Chi nhanh chóng lấy rượu ra, “Bác trai, lần này tới cháu cũng không mang nhiều đồ đến. Cháu biết bác thích uống rượu cho nên xách hai chai tới muốn biếu bác ạ.” . truyện ngôn tình
Tầm mắt của ba Lương rũ xuống chỗ chai rượu.
Đúng là ông ta rất thích uống rượu nhưng lần này ông ta không biết Chương Tự Chi mang rượu gì đến.
Nhưng ông ta có thể xác định chắc chắn đây là rượu ngon.
Đây là đồ mà Chương Tự Chi đưa tặng cho nên đương nhiên cũng không kém được.
Chẳng qua ba Lương vẫn xụ mặt không nói lời nào.
Lương Ninh Như nhanh chóng dắt tay Chương Tự Chi, “Vào nhà thôi, chúng ta để rượu trong nhà đi.”
Lương Ninh Như làm như vậy khiến ba Lương rất bất đắc dĩ, quả nhiên con gái nuôi lớn là không giữ mãi trong nhà được.
Chương Tự Chi cười với ba Lương rồi đi theo Lương Ninh Như vào trong nhà.
Ba Lương quay đầu lại nhìn, ông ta cảm thấy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng qua ông ta cũng không có cách nào khác nên chỉ có thể xoay người đi theo.
Chương Tự Chi ngồi ngay ngắn trên một cái ghế, xem bộ dáng anh ta cứ như là đang chờ ba Lương thẩm vấn.
Ba Lương ngồi đối diện rồi nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới. Quả đúng là nhìn như thế nào cũng thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng ông ta càng nghĩ lại càng thấy trong lòng không thoải mái.
Ba Lương khẽ ho mấy tiếng sau đó bắt đầu hỏi Chương Tự Chi tình hình gia đình.
Lương Ninh Như ngồi ở bên cạnh nhanh chóng nói, “Anh ấy có bốn người chị, còn có ba anh ấy nữa. Lần trước con gặp họ cả rồi, con cũng ăn cơm với họ một bữa nữa. Họ đều rất tốt với con.”
Ba Lương trừng Lương Ninh Như một cái, ông ta lại hỏi Chương Tự Chi, “Cậu có bốn người chị…”
Ông ta còn nói chưa dứt lời Lương Ninh Như đã nói tiếp, “Bốn người chị của anh ấy đều có gia đình cả rồi, mấy chị còn có công ty riêng của mình nữa. Thường ngày mấy chị cũng rất chiếu cố anh ấy. Lần trước bọn con có gặp nhau, mấy chị còn bảo con rảnh thì qua chơi, rất tốt với con.”
Ba Lương hít vào một hơi thật sâu, “Ba của cậu…”
Lương Ninh Như ở bên cạnh nói tiếp, “Ba anh ấy hơi lớn tuổi một chút, ông ấy lớn tuổi hơn ba. Bây giờ xem như là đang về hưu, ông ấy là một người rất hiền lành.”
Cuối cùng ba Lương nhịn không nổi nữa mà quay đầu qua nhìn Lương Ninh Như, “Để ba nói cho hết câu đã có được không hả? Ba đang hỏi cậu ấy mà con cứ xen miệng vào làm cái gì?”
Lương Ninh Như vội vàng mím môi gật đầu, “Vậy ba cứ tiếp tục đi, con không nói lời nào nữa.”
Lần này không cần ba Lương mở miệng hỏi, Chương Tự Chi đã tự giác nói ra hết, “Ba cháu vẫn mạnh khỏe, mẹ cháu mất sớm. Trên cháu có bốn người chị đều đã lập gia đình. Cả nhà rất tốt với cháu cũng như đều rất thích Tiểu Như. Nếu sau này cháu và Tiểu Như ở bên nhau thì đương nhiên quyền quyết định ở chỗ cô ấy. Còn về phần kinh tế thì bác có thể yên tâm, người nhà cháu đều không để ý những thứ này lắm, bọn họ càng xem trọng nhân phẩm của Tiểu Như hơn.”
Ba Lương nhìn Chương Tự Chi, “Cậu nói như vậy nhưng làm sao để tôi tin cậu bây giờ?”
Chương Tự Chi do dự một chút rồi sau đó nói thẳng, “Sau khi kết hôn cháu có thể chuyển tất cả tài sản sang tên của Tiểu Như. Nhưng nếu hai bác vẫn không yên lòng cháu cũng có thể ký một hợp đồng, nếu cháu làm chuyện gì có lỗi với cô ấy thì cháu sẽ phải tay trắng rời nhà.”
Lương Ninh Như đột ngột quay đầu nhìn Chương Tự Chi, tên này đúng là cái gì cũng dám nói.
Chẳng qua vẫn luôn vậy mà, hình như từ trước đến nay Chương Tự Chi không hề để ý đến những thứ này.
Ba Lương nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi rồi nói, “Cậu thật sự có thể làm như vậy sao?”
Lương Ninh Như ở bên cạnh vội vàng chen vào nói, “Đừng, đừng, đừng. Ba, làm gì đến mức như vậy chứ.”
Chương Tự Chi khẽ vươn tay kéo Lương Ninh Như lại, tay của hai người bọn họ nắm lấy nhau, “Cháu nói được thì làm được, cháu thật sự có thể làm như vậy nếu hai bác muốn.”
Mặc kệ anh ta nói thật hay nói láo nhưng thái độ như thế này làm ba Lương an tâm hơn rất nhiều.
Dù sao thì ba Lương vẫn rất thích Chương Tự Chi.
Cho nên ông ta im lặng một lúc lâu rồi chuyển chủ đề, “Cậu mang rượu gì qua vậy? Tôi không nhìn ra được.”
Chương Tự Chi nghe là biết ngay ba Lương đang cho anh ta cơ hội đổi chủ đề cho nên anh ta nhanh chóng cầm rượu qua đưa cho ông ta, “Là rượu nhập khẩu ạ. Cái này là rượu Club nhà cháu bán. Bác uống thử xem như thế nào ạ, nếu bác thích thì lần sau cứ lấy từ chỗ cháu, chỗ cháu còn nhiều lắm.”
Ba Lương ra dáng ra hình nâng chai rượu qua nhìn chăm chú. Ông ta cũng không đọc hiểu mấy chữ ghi trên chai rượu.
Chẳng qua nhìn qua vỏ ngoài của chai rượu đúng là rất cao cấp.
Ông ta vẫn xụ mặt nhưng chẳng qua lại đặt rượu ở bên cạnh mình, “Nếu là uống không ngon là tôi cũng không vui vẻ gì đâu.”
Lương Ninh Như ngồi ở bên cạnh lập tức bật cười, “Loại rượu mấy chục một chai ba còn uống được thoải mái nữa là.”
Ba Lương lườm cô ta một cái, “Ba nói với mẹ con là đứa con gái này không giữ lại được nữa rồi mà mẹ con không chịu tin. Thật sự phải để mẹ con nhìn bộ dạng của con như thế này còn có mấy lời con nói nữa, con muốn gả gấp cho thằng nhóc này như vậy à?”
Lương Ninh Như đi qua ôm cánh tay Chương Tự Chi, “Vâng ạ.”
Cô ta nói vô cùng thản nhiên như thế làm ba Lương trái lại không biết nên nói cái gì.
Mẹ Lương ở bên ngoài thấy mấy người bọn họ trò chuyện cũng kha khá rồi nên tranh thủ thời gian đi vào nói, “Còn chưa ăn cơm đúng không? Vừa lúc mẹ đang nấu cơm, hai đứa có còn muốn ăn cái gì nữa không để mẹ nấu thêm.”
Lương Ninh Như buông tay Chương Tự Chi ra rồi đi ra cửa, “Con làm với mẹ.”
Mẹ Lương cũng không từ chối, bà ta quay lại bếp với Lương Ninh Như sau đó bà ta vội vàng nhỏ giọng hỏi, “Hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy, hiện tại tiến triển đến mức nào rồi?”
Lương Ninh Như cười lấy đồ trong tủ lạnh ra, “Thì tụi con vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau. Con cảm thấy anh ấy cũng tốt, trước mắt thì con rất thích.”
Từ hành động đêm qua có thể thấy Chương Tự Chi coi như là một người đàn ông thực thụ.
Lương Ninh Như cũng khá coi trọng chuyện đó.
Cho nên hành động của Chương Tự Chi ngày hôm qua thật sự chạm đến chỗ mềm mại nhất trong tim cô ta.
Mẹ Lương gật đầu, “Thấy hai đứa quấn quýt như vậy nhưng cũng đừng làm gì quá mức đấy. Lúc tình cảm tốt thường không nhớ được mấy chuyện như thế này, nhớ giữ đầu óc tỉnh táo đấy.”
Lương Ninh Như gật đầu, “Con biết rồi mẹ.”
Mẹ Lương lại nhỏ giọng xuống, “Mấy ngày trước mẹ nghe nói tên họ Lâm kia lại đi tìm bạn gái cũ rồi.”
Lương Ninh Như sững sờ, cô ta cau mày, “Lâm Sinh sao? Anh ta lại quay lại đi tìm bạn gái cũ à?”
Mẹ Lương mím môi gật đầu, dáng vẻ của bà ta có chút ghét bỏ, “Danh tiếng của Lâm Sinh không tốt lắm, mười dặm tám thôn không có con gái nhà ai muốn kết hôn với cậu ta. Có lẽ bọn họ cũng không có cách nào nữa nên đành quay đầu lại đi tìm con gái nhà người ta cũng nên.”