Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 700




Lần này cô ba Chương gọi điện thoại tới cũng là có chuyện nghiêm túc cần nói.

Sắp đến sinh nhật cô cả Chương rồi.

Theo như mấy năm trước, cho dù là sinh nhật của ai thì cũng là bốn chị em gái nhà họ Chương cộng thêm bốn người con rể gặp mặt nhau rồi cùng nhau vui chơi giải trí.

Có lẽ mọi người cũng không coi trọng tiệc sinh nhật lắm, hoặc là mọi người thực sự thấy chướng mắt Chương Tự Chi.

Cho nên có đôi khi đến tiệc sinh nhật của ai đó nhưng mấy người bọn họ không thèm gọi Chương Tự Chi tham gia cùng mà cũng chỉ có những người còn lại trong nhà gặp nhau ăn uống vậy thôi.

Lúc mới bắt đầu Chương Tự Chi cũng nhảy lên phản đối mấy lần.

Nhưng sau đó mọi người toàn làm như thế nên anh ta cũng quen luôn rồi cho nên không nói năng gì nữa.

Vốn dĩ bọn họ cũng là không định nói cho Chương Tự Chi về sinh nhật của cô cả năm nay.

Nhưng là ai có thể ngờ được bên Chương Tự Chi xảy ra chút chuyện, anh ta có bạn gái.

Đương nhiên những người này phải nể mặt Lương Ninh Như chút nên cũng dự định mời Chương Tự Chi đến tham gia.

Cô ba Chương gọi cú điện thoại này tới là để căn dặn Chương Tự Chi để đến lúc đó anh ta nhớ mang theo bạn gái cùng tham gia.

Chương Tự Chi đang ôm Lương Ninh Như, anh ta ừ hai tiếng, “Yên tâm đi, em nhất định sẽ mang cô ấy tới.”

Cô ba Chương hừ nở một nụ cười, “Chị chủ yếu là muốn mời cô Lương tới. Cậu mà không có thời gian vậy không đến cũng được. Ban đầu chị định gọi điện thoại riêng cho cô ấy nhưng mà lại không có số nên cũng chỉ có thể nhờ cậu chuyển lời giùm.”

Nói xong cô ba Chương ngay lập tức cúp điện thoại.

Chương Tự Chi bóp chặt điện thoại, vẻ mặt anh ta run rẩy một chút.

Anh ta đặt điện thoại xuống rồi quay đầu nhìn Lương Ninh Như, “Nhất định là chị ba anh cãi nhau với anh rể. Vừa rồi em có nghe thấy chị ấy nói chuyện không? Cứ nhứ là uống nhầm thuốc ấy.”

Lương Ninh Như nhớ lại cảnh ngày đó cô ta qua nhà tổ nhà họ Chương ăn cơm.

Cô ta cảm thấy thái độ bây giờ của cô ba Chương với Chương Tự Chi như thế này rất bình thường.

Ngày hôm đó ở trên bàn cơm bọn họ cũng đối xử với Chương Tự Chi như vậy.

Có thể là Chương Tự Chi còn không tự nhận thức được địa vị trong nhà của chính anh ta mà thôi.

Lại chờ một lát thì đồ ăn được giao tới.

Lương Ninh Như đi qua lấy đồ ăn vào sau đó gọi Chương Tự Chi lại ăn cơm.

Không hiểu sao hai người bọn họ hành động như vậy có chút giống như đôi vợ chồng lâu năm.

Chương Tự Chi rất vui, anh ta vui đến mức không biết phải làm cái gì cho phải. Cho nên lúc ăn cơm anh ta hỏi Lương Ninh Như, “Em có muốn đi công viên giải trí chơi không? Hay là chiều nay chúng ta đi công viên giải trí đi?”

Lương Ninh Như lập tức lại nghĩ đến một vấn đề khác, “Trước kia anh từng đưa Từ Giai Ninh đi chơi rồi à?”

Nhìn xem, đề tài này lại vòng trở về chỗ này.

Chương Tự Chi thở dài một hơi rất mạnh, “Em yêu, chúng ta đừng nhắc lại những người không quan trọng kia nữa có được không?”

“Không quan trọng sao?” Lương Ninh Như nhìn chằm chằm vào anh ta, “Anh không biết bạn gái cũ là đề tài không bao giờ có thể tránh khỏi sao?”

Chương Tự Chi ngay sau đó liền méo miệng tỏ ra vẻ đáng thương.

Rõ ràng trước đó Lương Ninh Như có nói là không hỏi chuyện giữa anh ta và Từ Giai Ninh để tránh khỏi đau lòng.

Nhưng người phụ nữ này đúng là hay thay đổi, vừa mới qua chưa được bao lâu cô ta lại hỏi tiếp.

Chương Tự Chi nghĩ đến Từ Giai Ninh là luôn cảm thấy anh ta muốn giải thích cái gì đó nhưng lại có chút giải thích không rõ.

Thực lòng mà nói, anh ta cũng không cảm thấy Từ Giai Ninh được xem như là bạn gái cũ của anh ta.

Làm gì có kiểu yêu đương nào giống anh ta và Từ Giai Ninh như thế cơ chứ? Hai người bọn họ yêu đương kiểu gì mà chứ như hai người bạn vậy.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi quay sang đối mặt với Lương Ninh Như, “Tiểu Như, anh có thể nói với em như này. Từ đầu tới cuối anh cũng chỉ thích mỗi mình em. Em đừng thấy trước đây anh với cô ấy mang danh người yêu của nhau nhưng anh thật sự chưa từng thích cô ấy chút nào cả. Thật đấy, em có muốn anh thề không?”

Lương Ninh Như xì một tiếng khinh miệt.

Ba cái thứ như thề thốt hoàn toàn không thể tin nổi.

Cô ta quay lại và tiếp tục ăn cơm.

Một lúc sau, Chương Tự Chi cầm đũa lên, anh ta suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định giải thích, “Anh thật sự không biết nên ở chung với con gái như thế nào. Cái vụ đi công viên giải trí này cũng là em gợi ý cho anh mà. Đúng là anh có mang cô ấy đi qua một lần nhưng không chơi được bao nhiêu đã về rồi. Lúc ấy anh hơi không kiên nhẫn chút, hơn nữa anh cũng không thích đi mấy chỗ như vậy lắm.”

Lương Ninh Như ăn hai ngụm cơm thì động tác ngừng lại. Cô ta cũng biết bản thân đang có chút cố tình gây sự.

Nếu cô ta cứ lấy chuyện này ra phàn nàn mãi thì vừa không giải quyết được vấn đề vừa ảnh hưởng tình cảm giữa cô ta và Chương Tự Chi.

Cô ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi nịnh nọt nhìn cô ta, “Em tin anh đi. Thật đấy, những gì anh nói đều là thật. Từ trước đến giờ anh đã lừa dối em bao giờ đâu.”

Anh ta nói như vậy cộng thêm biểu cảm trên mặt nhìn vừa tủi thân vừa đáng thương.

Cuối cùng, Lương Ninh Như vỗ trán, “Được rồi, chúng ta không nhắc tới cái này nữa, sau này cũng không nhắc đến nữa.”

Cô ta đã nói là sau này không nhắc tới nữa vậy có nghĩ là sau này thật sự không nhắc tới nữa.

Lương Ninh Như cũng thấy ghét cái tính nắm mãi không bỏ của bản thân bây giờ.

Trước kia cô ta là một người rất nhạy bén và lý trí trong các cuộc điều tra tội phạm.

Lúc đầu cô ta xem yêu đương không khác gì mấy so với những chuyện kia, nhưng bây giờ cô ta thật sự rơi vào tình yêu rồi thì cô ta mới phát hiện ra yêu đương không hề giống với những chuyện đó.

Hai người bọn họ tiếp tục ăn cơm, chẳng qua bầu không khí trở nên im lặng một chút.

Chờ ăn xong bữa cơm, Chương Tự Chi chủ động thu dọn mấy cái hộp đồ ăn.

Lúc Lương Ninh Như quay người muốn đi ban công dọn dẹp thì Chương Tự Chi đột nhiên ôm cô ta từ phía sau, “Em không cần đoán mò đâu. Lúc trước anh thật sự rất sạch sẽ, sau này anh cũng chỉ có mình em thôi.”

Một lát sau Lương Ninh Như mới gật đầu, “Hi vọng anh có thể nhớ kỹ câu nói này của mình.”

Chương Tự Chi thiếu điều muốn thề với trời, “Anh nhất định nhớ kỹ, anh nhớ luôn một đời.”

Anh ta hứa với thái độ tốt như vậy ngược lại cũng làm hòa hoãn bầu không khí.

Lương Ninh Như dọn dẹp xong ban công thì cũng coi như dọn dẹp xong nhà cửa rồi.

Chương Tự Chi nhanh chóng kéo Lương Ninh Như qua ngồi trên ghế sô pha sau đó từng chút một bóp lưng cho cô ta, “Em có mệt không? Để anh mát xa lưng cho em.”

Kỹ thuật của Chương Tự Chi rất thuần thục, anh ta mát xa làm Lương Ninh Như cảm thấy rất dễ chịu.

Năm sáu phút sau Lương Ninh Như đưa tay vỗ cái tay đang nắm vai cô ta của Chương Tự Chi, “Đi thôi nào. Chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Bây giờ mới đi công viên giải trí không biết có muộn quá không nữa?”

Chương Tự Chi dừng lại sau đó chớp mắt, “Em muốn đi sao? Chỉ cần là em muốn đi thì không có khi nào là muộn cả.”

Lương Ninh Như đứng lên, “Đi thôi.”

Cô ta muốn xóa rớt ký ức đi chơi công viên giải trí của Chương Tự Chi và Từ Giai Ninh.

Sau này mỗi lần nhắc đến chuyện cùng nhau đi chơi thì Chương Tự Chi chỉ có thể nhớ tới cô ta mà thôi.

Chương Tự Chi thấy Lương Ninh Như muốn đi chơi thì cảm thấy có chút vui mừng. Anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại để người chuẩn bị vé vào công viên giải trí.

Không thể không nói Chương Tự Chi giao thiệp còn khá là rất rộng, anh ta vừa mới gọi điện thoại xong không bao lâu thì đã có có người gọi lại nói là có người sẽ chờ bọn họ ở cổng công viên giải trí rồi đưa vé cho bọn họ ở đó.

Lương Ninh Như thay một bộ quần áo rồi cùng Chương Tự Chi đi ra ngoài.

Chương Tự Chi lái xe chở Lương Ninh Như đi về phía công viên giải trí.

Trên đường anh ta còn không quên dính lấy Lương Ninh Như. Anh ta dùng một tay để lái xe, còn tay kia thì vươn ra nắm chặt tay và mười ngón đan vào nhau với tay Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như quay đầu nhìn bên ngoài.

Loại cảm giác này thật sự có chút kỳ diệu.

Anh ta cứ dính lấy như thế này làm Lương Ninh Như cảm thấy hơi nổi da gà nhưng không hiểu sao cô ta cũng cảm thấy hơi hạnh phúc.

Chương Tự Chi liếc trộm Lương Ninh Như hai lần.

Mặc dù Lương Ninh Như không có biểu cảm gì nhưng khóe miệng của cô ta hơi cong lên.

Điều này chứng tỏ rằng cô ta cũng đang thật sự cảm thấy vui vẻ.