Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 672




Ông cụ Tùy bị chuyện đột nhiên xảy ra này làm cho sửng sốt, Trì Uyên và Lương Ninh Như ở bên cạnh lại có phản ứng vô cùng nhanh nhạy.

Hai người kia vừa mới ngã xuống đất, Trì Uyên và Lương Ninh Như đồng thời phản kháng lại, đối với người ở bên cạnh đang dùng đao cưỡng ép mình, cùng lúc nâng tay, khóa cánh tay bọn họ đang cầm dao lại, sau đó một người một cước đá đi.

Hai người này ít nhiều đều có món võ bên người, xuống tay vừa độc lại vừa chuẩn.

Hai tên vệ sĩ bên cạnh căn bản còn chưa kịp phản ứng, đã cùng một lúc bị bọn họ đá ngã trên mặt đất.

Trì Uyên thật ra nhìn thấy rất rõ, trước đó hai tên vệ sĩ này chỉ là đã bị súng gây tê bắn trúng.

Cũng không có nguy hiểm gì quá lớn.

Ông cụ Tùy vừa nhìn thấy tình hình thế này liền không động đậy nữa.

Tuổi tác lớn như vậy rồi, thật muốn tỉnh táo lại, Lương Ninh Như người này đã đủ cho ông ta chịu rồi.

Người bên ngoài hẳn là cũng nhìn thấy tình hình trong phòng, cửa đột nhiên bị đá văng ra, một đám người liền ào ào tiến vào.

Chương Tự Chi chạy đến đầu tiên.

Anh ta trực tiếp chạy tới chỗ Lương Ninh Như.

Lương Ninh Như vén tóc lên, vừa định nói với anh mình không có chuyện gì.

Kết quả Chương Tự Chi đã ôm cô vào trong lồng ngực, cũng không cho Lương Ninh Như có cơ hội nói chuyện, anh một lần lại một lần nói lời xin lỗi.

Quả thật là sự phòng bị của anh không đủ, mới có chuyện như vậy ở nhà họ Tùy.

Vốn còn nghĩ anh cùng tới đây có thể bảo vệ Lương Ninh Như thật tốt.

Nhưng Lương Ninh Như chính là bị người ta mang đi ngay dưới mí mắt anh.

Vừa nghĩ đến chuyện này Chương Tự Chi liền hận đến nghiến răng.

Người bên phía cảnh sát tới, một người đè lại cánh tay của ông cụ Tùy. Là một ông lão đã già vậy rồi, bọn họ cũng không có cách nào dùng quá nhiều lực, chỉ là cố định lại không để cho ông ta giãy dụa thoát ra mà thôi.

Qua một hồi lâu Lương Ninh Như mới đẩy Chương Tự Chi ra: “Được rồi, tôi không sao.”

Chương Tự Chi buông cô ra, vuốt lại tóc cô, lại theo đó xoa xoa bả vai của cô, kiểm tra toàn bộ thân thể cô một lần, xác nhận thât sự không sao, lúc này mới yên tâm trở lại.

Sau đó Chương Tự Chi quay đầu nhìn ông cụ Tùy.

Anh trực tiếp đi tới, nâng tay liền vỗ bốp bốp vài cái lên mặt ông ta, lại thể hiện ra cái đức hạnh cà lơ cà phất: “Lão già này, còm dám bỏ thuốc tôi, con mẹ nó đây là ông ngại mình đã sống quá lâu rồi có đúng không?”

Trì Uyên ở bên cạnh sờ sờ mũi, chuyển tầm mắt.

Cảnh trước mặt này, thật đúng là đáng để vui mừng.

Ông cụ Tùy trừng mắt, làm sao nghĩ đến Chương Tự Chi không biết lớn nhỏ như vậy, lại có thể bày ra cái dáng vẻ không vui hồ đồ như thế kia.

Chương Tự Chi ồ một tiếng: “Ông trừng cái gì, lão già chết tiệt. Tôi nói cho ông biết, người khác sợ ông, tôi lại chẳng sợ. Cái lão già này, ông chờ đó cho tôi.”

Lương Ninh Như ở bên cạnh, thật sự là nhìn không nổi nữa, liền kéo Chương Tự Chi: “Bỏ đi bỏ đi, cảnh sát đang ở đây, giao cho bọn họ xử lý đi.”

Có một người cảnh sát đi vào, trước tiên nhìn Lương Ninh Như một chút: “Cô không sao chứ?”

Lương Ninh Như cũng mỉm cười: “Không sao, vô cùng tốt.”

Người kia gật gật đầu: “Cô đó, lại lập công rồi.”

Vừa nhìn liền nhận ra đây là đồng nghiệp trước kia của Lương Ninh Như.

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn ông cụ Tùy một lát, vẻ mặt liền thu lại.

Ông cụ Tùy không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh nọt, sống lưng thẳng tắp.

Thật ra lúc này ông cụ Tùy ít nhiều cũng có hơi hối hận.

Nhưng không phải hối hận vì đã làm ra chuyện ngày hôm nay, mà là hối hận có một số việc đã giao cho ông Tùy đi làm.

Nếu tất cả mọi chuyện đều là ông tự mình sắp đặt, khẳng định sẽ không xuất hiện tình huống như ngày hôm nay.

Mang bên người bốn tên vệ sĩ bị quật ngã này, rõ ràng cũng không đủ tư cách.

Căn bản không thể nào ra tay, liền tạm dừng, cũng quá ăn hại.

Có lẽ ông Tùy thật sự ra bên ngoài tùy tiện tìm được bốn tên này.

Suy nghĩ của ông ta quá đơn giản, cho rằng tìm người làm việc tạm thời tới đây, nếu thật sự đổ bể, cũng sẽ không liên lụy đến bản thân mình.

Nhưng ông ta chẳng nghĩ đến, bốn người này thất bại, sẽ áp chế toàn bộ nhà họ Tùy xuống.

Hơn nữa lúc trước khi mang Lương Ninh Như ra khỏi nhà tổ, ông cụ Tùy đã nghĩ phải đi qua nhìn một cái.

Nếu lúc đó ông tới đó xem, khẳng định có thể phát hiện ra Trì Uyên đã âm thầm đổi người.

Kết quả ông Tùy thật sự đã quá tự tin.

Ông ta nói không cần đi xem, người dưới có thể xử lý rõ ràng, hơn nữa Trì Uyên luôn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong lúc đó bọn họ có người rời đi, nhất định sẽ khiến cho Trì Uyên đề phòng.

Ông cụ cũng là tin tưởng ông Tùy, liền thật sự đều nghe theo tính toán của ông Tùy.

Ông cụ Tùy thở dài một hơi.

Suy cho cùng đã già rồi, tinh thần và thể lực không đủ dùng nữa.

Nếu như đặt vào lúc còn trẻ tuổi….

Bây giờ dễ dàng như vậy, liền bị Trì Uyên nhẹ nhàng giải quyết mọi chuyện. Ông ta luôn cảm thấy giống như bị Trì Uyên hung hăng cho một cái tát.

Ông ta oai phong hơn nửa đời người, cuối cùng vì chuyện này mà ngã xuống, nghĩ thế nào cũng không cam tâm.

Cố Tư ngồi ở trong xe một lát, liền nhìn thấy bên trong cái sân cũ nát của gia đình nông dân ào ào đi ra rất nhiều người.

Trước tiên bị mang ra đương nhiên là ông cụ nhà họ Tùy.

Ông cụ đi đường vẫn hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng như trước.

Giống như là người lãnh đạo tới đây kiểm tra xem xét vậy.

Lão già này, đến lúc này rồi, vẫn không quên bày ra cái dáng vẻ tự cao tự đại như trước kia.

Cố Tư đẩy cửa xe ra, nhìn đến đám người phía sau một lát, liền nhìn thấy Trì Uyên, Chương Tự Chi và Lương Ninh Như.

Cô vội vàng chạy tới: “Không sao chứ? Mọi người không có việc gì đi.”

Trì Uyên đi tới ôm Cố Tư vào lòng: “Không sao, bọn anh đều không có chuyện gì.”

Chương Tự Chi nâng tay ôm Lương Ninh Như: “Bọn tôi cũng không sao.”

Sau khi Lương Ninh Như ra ngoài có hơi kì lạ, nhìn xung quanh rồi lại hỏi Chương Tự Chi: “Phát súng gây tê kia là ai bắn?”

Theo kinh nghiệm trước đây của cô, bên trong đội sẽ không cho bố trí súng gây tê.

Chương Tự Chi à một tiếng, lại cũng không che giấu: “Là tôi.”

Lương Ninh Như sững sờ, Cố Tư và Trì Uyên ở bên cạnh cũng ngạc nhiên.

Cố Tư trừng mắt lườm Chương Tự Chi: “Anh mang theo súng gây tê tới đây?”

Chương Tự Chi gật gật đầu, chững chạc đàng hoàng nói: “Đúng vậy, trước đây đã từng lên núi đi săn cùng bạn bè, có sử dụng qua mấy lần. Lần này tôi liền mang theo để trên xe.”

Mấy loại súng ống đạn dược này anh ta khẳng định không thể tự mình cất giấu được.

Nhưng mấy thứ súng gây tê này, anh ta vẫn vô cùng dễ dàng có thể có trong tay.

Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi như là trách cứ, nhưng cũng không nói lời nào.

Chương Tự Chi nhìn cô mỉm cười: “Sao thế? Có phải cảm thấy vô cùng khâm phục không?”

Lương Ninh Như lại không nói mấy lời làm anh tức giận, chỉ nhếch khóe môi: “Không tính là khâm phục, chỉ là làm cho tôi vô cùng bất ngờ thôi.”

Chương Tự Chi nhếch lông mày, có hơi đắc ý.

Mấy người lên xe còn phải đi làm khai báo.

Lên xe rồi, Cố Tư mới hỏi Lương Ninh Như ở đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lương Ninh Như dựa lưng vào ghế ngồi, đem tất cả mọi việc đều nói qua một lượt.

Cũng may cô không thích thứ đồ quá ngọt, nước ép trái cây đó cũng chỉ uống mấy ngụm nhỏ.

Chương Tự Chi ở bên cạnh giọng điệu không tốt lắm: “Tôi đây đã lớn như vậy rồi, còn chưa có ai dám bỏ thuốc tôi. Lão già kia, chính là đắc tội với tôi. Sau này xem tôi xử lý lão ta như thế nào.”

Cố Tư quay đầu hỏi một chút nhà tổ nhà họ Tùy bên kia là tình huống gì.

Chương Tự Chi hừ một tiếng: “Dù sao tôi đạp mấy cái bàn, mắng chửi một trận rồi tới đây. Bên đó cảnh sát tới rồi, chắc là cũng chẳng có chỗ nào tốt đâu.”

Nói xong anh nghĩ tới chuyện khác: “Chú hai nhà họ Tùy chắc là thật sự không biết mấy chuyện xảy ra này. Tôi nhìn thấy vẻ mặt chết lặng của ông ta.”

Anh lại nhớ đến ông Tùy.

Ông Tùy già hơn trước kia rất nhiều, mất đi đứa con đối với ông mà nói, đả kích này thật sự quá lớn.

Ở thời điểm anh hùng hùng hổ hổ, Ông Tùy lại chẳng có phản ứng gì.

Cũng không biết là cho rằng anh không làm ra chuyện gì, hay đã hoàn toàn chết lặng rồi.

Chỉ là Chương Tự Chi cảm thấy chuyện ngày hôm nay xử lý thật sự quá thuận lợi.

Thuận lợi tới mức làm cho anh cảm thấy có điểm không thích hợp.