Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 669




Cố Tư lại chờ một lát rồi gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.

Ai ngờ điện thoại đổ chuông mãi cũng không thấy ai nghe máy.

Loại dự cảm xấu của Cố Tư lúc nãy lại tăng thêm gấp bội.

Cô lại gọi thêm cho Chương Tự Chi vài cuộc, tất cả đều không có ai nghe máy. Trong lòng Cố Tư cảm thấy hoảng hốt một chút, không hiểu sao cô cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đấy.

Cô lại nhanh chóng gọi điện thoại cho Trì Uyên.

Trì Uyên thì lại bắt máy rất nhanh, giọng nói của anh có chút nghiêm túc, “Có chuyện gì vậy Tiểu Tư?”

Cố Tư cố gắng hết sức để giọng nói của mình bớt bối rối hơn, cô nói, “Trì Uyên, anh đi xem tình hình bên chỗ Lão Chương một chút đi. Em gọi cho anh ấy mấy cuộc nhưng không có ai nghe máy cả, em cứ cảm thấy có gì đó là lạ.”

Trì Uyên lập tức liền nói anh biết rồi sau đó vội vàng cúp điện thoại.

Lúc này bên cạnh anh vẫn còn có rất nhiều người, Trì Uyên cố gắng hết sức để nụ cười trên mặt thoải mái tự nhiên hơn một chút, “Thật ngại quá, vợ tôi gọi điện thoại qua nói là gọi tôi qua có chút việc.”

Những người này cũng đều biết Cố Tư đang mang thai, chuyện của phụ nữ mang thai luôn là lớn nhất.

Bọn họ cười nói, “Được thôi, được thôi. Vậy cậu cứ đi xử lý trước đi, xong rồi chũng ta lại trò chuyện tiếp. Ây dà, trò chuyện với cậu xong cái là tỉnh cả người luôn. Mấy ông già như chúng ta cũng có thể học hỏi không ít bí quyết kinh doanh từ trên những người trẻ tuổi đấy.”

Trì Uyên cười rồi vội vàng đi về phía tòa nhà chính.

Vừa rồi anh vẫn luôn chú ý tới ông cụ và ông cả Tùy. Từ đầu tới cuối hai người bọn họ vẫn luôn ở chỗ sân sau này chứ không hề rời đi.

Hơn nữa, bên cạnh hai người bọn họ cũng chưa xuất hiện người nào khả nghi cả. Hai cha con bọn họ vẫn luôn đang tán gẫu với khách tham dự tiệc sinh nhật.

Trì Uyên bước nhanh lên lầu hai, Chương Tự Chi đã đóng cửa lại.

Trì Uyên đi qua gõ cửa.

Anh gõ một lúc lâu cũng không thấy ai ra mở cửa.

Anh cau mày lại rồi lấy điện thoại ra gọi cho Chương Tự Chi.

Trì Uyên đứng ở ngoài cửa bên này cũng có thể nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên ở trong phòng nhưng lại không có người nào bắt máy.

Tim của Trì Uyên cũng lỡ mất một nhịp.

Không bình thường, quá không bình thường, rất có thể đã xảy ra chuyện gì rồi.

Anh vội vàng quay ra goi điện thoại cho Tùy Mị.

Tùy Mị không nghe máy.

Trì Uyên gọi hai lần cũng không thấy cô ta nghe máy, có lẽ Tùy Mị đang trốn tránh anh.

Được, được lắm.

Trì Uyên cũng không đi tìm những người khác của nhà họ Tùy mà trực tiếp dồn hết sức lực đạp cánh cửa một cái.

Anh đạp hai lần mà cửa vẫn chưa bị đá văng, anh đạp đến cái thứ ba thì lập tức nghe được tiếng sột soạt. Chỗ khóa cửa đã bị anh đạp gãy.

Cửa phòng bị mở ra.

Trì Uyên nhanh chân đi vào, vừa bước vào anh đã thấy ngay Chương Tự Chi đang nằm trên ghế sô pha.

Ngoài anh ta ra trong phòng không còn người nào khác.

Trì Uyên nhanh chóng qua tới nắm vai Chương Tự Chi lôi cả người anh ta dậy.

Anh thấp giọng gọi anh ta dậy, “Tự Chi, cậu tỉnh lại ngay, mau tỉnh lại.”

Chương Tự Chi không động đậy một chút nào.

Trì Uyên đảo mắt qua một bên thì lập tức nhìn thấy hai cái ly đặt trên bàn trà ở một bên.

Anh gần như đoán được đã có chuyện gì xảy ra.

Anh trực tiếp lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.

Nhưng anh vừa lấy điện thoại ra thì bên cửa có tiếng động.

Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi cúp máy sau đó lại bấm một dãy số điện thoại khác gọi đi.

Sau đó anh quay đầu nhìn ra cửa. Người tiến vào là ông cụ Tùy.

Vẻ mặt của Trì Uyên trở nên lạnh lùng.

Ông cụ Tùy thì lại cười ha ha, “Trì Uyên, cậu vẫn tính sai rồi đúng không?”

Ông cụ cũng không che đậy giấu giếm làm gì.

Trì Uyên mím môi, “Người đâu rồi? Ông bắt người đi đâu rồi?”

Ông cụ Tùy có chút vui vẻ, ông cụ cũng chưa thu lại nụ cười trên khuôn mặt chút nào cả, “Có phải cậu nghĩ là tôi sẽ ra tay vào lúc chập tối không? Cậu đã đánh giá thấp tôi rồi. Chẳng lẽ lúc trước cậu không nghe ông nội cậu nhắc qua tôi không phải là loại người sẽ chịu ăn thua thiệt à? Nói thật cho cậu biết, ngân hàng tư nhân kia bị đánh sập rồi nhưng tôi vẫn có cách xây dựng nên cái thứ hai. Cái này cũng không ảnh hưởng gì lớn đến tôi cả, nhưng tôi lại không thể cho phép loại hành vi như của cậu như thế này. Ông già này sống đã nhiều năm như vậy nhưng còn chưa có người nào dám tính kế tôi đâu. Cậu là người đầu tiên, mà có lẽ cậu cũng sẽ là người cuối cùng dám làm vậy.”

Cũng không biết ông già này lấy đâu ra lắm tự tin như thế nữa.

Sau khi nói xong, trước tiên ông cụ liếc mắt qua chỗ Chương Tự Chi một chút, “Cậu nghĩ mang cậu ta đi theo là sẽ không có chuyện gì sao? Tôi nói cho cậu biết, chỉ cần là việc mà tôi muốn làm thì không có ai có thể ngăn cản nổi đâu.”

Trì Uyên cũng không muốn nói nhảm với ông cụ, “Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?”

Ông cụ cong khóe miệng, “Tôi vẫn luôn biết cậu là một người thông minh, tôi cũng vẫn luôn duỗi cánh tay ra cho cậu. Trì Uyên à, nếu cậu có thể cùng với Mị Mị nhà chúng tôi ở bên nhau thì tôi dám đảm bảo chỉ cần có tôi ở phía sau giúp đỡ cậu thì sau này toàn bộ nhà này cũng sẽ là của cậu.”

Trì Uyên không muốn nghe mấy lời nói nhảm này của ông cụ, anh hỏi lại một lần nữa, “Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?”

Ông cụ nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu. Cuối cùng ông cụ làm như cảm thấy có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, “Cậu là người thông minh nhất và cũng là người không biết điều nhất mà tôi gặp được cho đến bây giờ.”

Nói xong, ông ta đi đến đứng vắt tay sau lưng bên cạnh cửa sổ, “Điều tôi muốn rất đơn giản thôi. Cậu phải giao ra tất cả những bằng chứng mà cậu đã thu thập được về ngân hàng tư nhân và nhà họ Tùy của chúng tôi. Hơn nữa, sau này cậu cũng không được phép nhúng tay vào những chuyện này nữa.”

Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi anh hỏi lại ông cụ một chuyện, “Khoảng thời gian trước, khi Cố Tư đi ra ngoài có hai chiếc xe đi theo phía sau muốn gây bất lợi cho cô ấy cũng là người do ông phái qua đúng không?”

Ông cụ tùy không trả lời ngay.

Ông cụ chỉ quay nửa người lại nhìn Trì Uyên, vẻ mặt ông cụ hơi có chút tiếc nuối.

Từ vẻ mặt của ông cụ anh cũng gần như có được đáp án rồi.

Ông cụ Tùy hừ cười một chút, “Cậu muốn ra tay với cháu gái của tôi mà lại không cho tôi trả thù à? Trên thế giới làm gì có chuyện tốt như vậy?”

Ông cụ cau mày một chút rồi chép miệng, “Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách cô ta cản đường của tôi thôi.”

Đã nói đến nước như thế này rồi thì có lẽ cũng không cần phải nói thêm cái gì nữa.

Mà ở một bên khác, Cố Tư cầm điện thoại nghe hết rõ ràng cuộc đối thoại ở đầu dây bên kia của Trì Uyên.

Cô mím môi cúp máy. Cô tìm trong điện thoại một chút thì tìm được một số điện thoại khác. Cô bấm số đó gọi đi.

Đầu dây bên kia có giọng nói của một người đàn ông, người kia nghiêm túc hỏi cô là ai.

Cố Tư hạ giọng xuống, “Tôi là bạn của Lương Ninh Như.”

Mà ở bên này, Lương Ninh Như đang bị người khác mang đi. Bởi vì lúc nãy cô ta cũng không uống nhiều nước trái cây nên lúc bị xe lắc lư một lúc thì cũng tỉnh lại.

Cô ta nhắm mắt nhưng không lỗ mãng hành động, trước tiên cô ta lén liếc qua xung quanh một chút.

Bên phải và bên trái cô ta đều có người, trên ghế lái và ghế phụ lái ở phía trước cũng đều có người ngồi.

Trên một chiếc xe có năm người, bốn người đàn ông đang giám sát cô ta.

Thật sự đúng hưng sư động chúng mà(*).

(*) Hưng sư động chúng: dùng nhiều người nhiều sức vào những việc nhỏ không cần thiết

Cô ta lại nhắm mắt lại giả vờ như cô ta chưa từng tỉnh lại vậy.

Xe chạy ra khỏi khu đông đúc hướng ra ngoại ô thành phố, đoạn đường này chưa xây lại, toàn là đường đá nên xe hơi lắc lư.

Lương Ninh Như biết đây là nơi nào.

Trước kia lúc cô ta đi phá án đã từng đi qua nơi này rồi.

Chỗ này đã đi xa khỏi chỗ ngoại ô, nếu tiếp tục lái xe thì sẽ đến chỗ không có người nào cả.

Bọn họ cũng không lái xe đi xa hơn nữa mà là rẽ trái quẹo phải đi đến cửa một nhà nông trại.

Trang trại này đang trong tình trạng đổ nát, dường như đã rất lâu rồi không có ai sống trong đó nữa.

Sau khi xe dừng lại, Lương Ninh Như vẫn nhắm mắt như cũ.

Mấy người bên trái và bên phải cô ta mở cửa đi xuống trước.

Lương Ninh Như híp mắt liếc qua một chút, người ngồi trên ghế lái và ghế phụ đều không hề nhúc nhích.

Hơn nữa người ngồi ở ghế phụ còn thoáng quay lại nhìn qua chỗ cô ta.