Ông Lương mời Chương Tự Chi ở lại ăn cơm tối, ông ta bảo vợ mình tối nay làm vài món ngon.
Lương Ninh Như cũng không định đuổi Chương Tự Chi đi, người ta đã đường xá xa xôi lái xe đưa cô ta về nhà một chuyến thì quả thực là nên mời anh ta ở lại ăn bữa cơm này.
Chỉ là vừa mới dọn ra bữa tối đặt ở trên bàn, bọn họ còn chưa kịp ngồi xuống mâm thì đã có người tới thăm.
Người tới lần này là người mai mối đã làm trung gian cho Lương Ninh Như và Lâm Sinh tìm hiểu nhau.
Người mai mối chắc là đã nghe Lâm Sinh kể qua chuyện Lương Ninh Như tìm anh ta nói chuyện. Có lẽ bọn họ cũng đoán ra ý định của Lương Ninh Như cho nên bà ta muốn tới đây lại khuyên thêm một chút.
Nhìn thấy người mai mối đã vào sân, bà Lương nhanh chóng chạy ra ngoài đón bà ta.
Hai người đứng trong sân nói vài câu, người mai mối kia lập tức bước vào gọi tên của Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như không nhúc nhích chút nào, cô ta vẫn ngồi tại chỗ ở bên cạnh bàn.
Chương Tự Chi thì lại đứng lên đi qua đứng ở cửa phòng.
Người mai mối đang sải bước vào nhà thì đột nhiên nhìn thấy Chương Tự Chi đứng ở phía trước, bước chân của bà ta cũng ngay lập tức ngừng lại.
Ý cười trên mặt bà ta cũng biến mất một nửa, bà ta quay đầu nhìn bà Lương hỏi, “Người này là?”
Chương Tự Chi mở miệng nói trước bà Lương, “Tôi là bạn của Tiểu Như, tôi cũng quen Lâm Sinh.”
Bởi vì anh ta đã nói là anh ta cũng quen Lâm Sinh cho nên người mai mối lại không nghĩ đến chỗ khác mà chỉ à à hai tiếng rồi gật đầu.
Bà ta vừa đi vào trong nhà vừa nói với Lương Ninh Như, “Tiểu Như ơi, thím tới thăm cháu này.”
Lúc này Lương Ninh Như cuối cùng cũng phải đi ra.
Người mai mối đi qua ôm lấy cánh tay của Lương Ninh Như, “Đứa nhỏ này cũng thật là, sao lại suy nghĩ bốc đồng như vậy rồi? Có chuyện gì thì nói trước với thím một câu đã chứ.”
Lương Ninh Như không có biểu hiện gì đặc biệt, cô ta rút tay về, “Không có việc gì ạ.”
Người mai mối thở dài một hơi, bà ta bắt đầu nói chuyện giảng hòa.
Ý của bà ta nói là Lâm Sinh là một chàng trai tốt. Tình cảm lúc trước của anh ta cũng là do tuổi trẻ không biết gì mà gây nên lỗi lầm.
Trước khi đi xem mắt với Lương Ninh Như anh ta cũng đã xử lý sạch sẽ những chuyện kia của bản thân cả rồi.
Sau khi chia tay với bạn gái cũ, anh ta cũng không có bất kỳ liên lạc nào với người đó nữa.
Lúc trước khi chia tay cũng không phải cạn tình cạn nghĩa, anh ta vẫn có chi tiền ra bồi thường cho cô gái kia.
Người mai mối còn mô tả Lâm Sinh là một người có tình có nghĩa, biết nhớ tình cảm cũ.
Chương Tự Chi ở bên cạnh suýt thì văng tục bà ta.
Sao bà ta không biết ngượng mà nói ra những lời như vậy cơ chứ?
Nếu người bạn gái cũ kia là người thân của người mai mối này, bà ta còn có thể nói ra những lời này được sao?
Lương Ninh Như không nói gì cả, ông Lương đi từ trong nhà ra tới, ông ta xụ mặt nói, “Sao bà không nói cho chúng tôi biết cái cậu Lâm Sinh kia lúc trước có làm cho con gái nhà người khác mang thai hả? Cho dù như thế nào đi nữa thì bà cũng nên thông báo cho chúng tôi biết một tiếng về chuyện này mới đúng chứ? Chúng tôi cũng đều là nhà tử tế bình thường, muốn tìm con rể cũng là xem trọng nhân phẩm của người kia như thế nào. Bà giấu chuyện lớn như vậy không chịu nói là rốt cuộc đang ủ mưu gì vậy hả?”
Người mai mối ngay lập tức trở nên xấu hổ, bà ta vỗ đùi một cái, “Ôi trời ạ, ông anh nói lời này cũng thật là. Tôi có giấu diếm đâu chứ. Chuyện này cũng qua cả rồi, đâu cần phải cứ níu mãi không bỏ đúng không?”
Ông Lương lại không chịu bỏ qua cho bà ta chút nào, “Nếu con gái nhà bà đi lấy chồng mà gặp trúng nhà như vậy thì bà có gả không hả?”
Người mai mối bị lời này của ông ta nghẹn đến không biết nói gì cho phải.
Bà Lương không tiện nói mấy lời kia nhưng ông Lương lại không thấy ngượng nghịu chút nào.
Ông ta nói Lương Ninh Như là một cô gái biết giữ phép tắc, làm người sạch sẽ, đã chừng ấy tuổi đầu nhưng vẫn chưa có người bạn trai nào.
Đến việc vứt bỏ người bạn gái cũ đã mang thai cho anh ta Lâm Sinh còn làm được nữa là. Làm sao bọn họ có thể biết trước được anh ta sẽ đối xử với Lương Ninh Như như thế nào cơ chứ. Bà ta còn dám bảo anh ta nhớ tình cảm cũ, anh ta nhớ tình cảm cũ nào vậy?
Cô gái kia ở bên cạnh anh ta những ba năm nhưng anh ta đều có thể nhẹ nhàng vứt bỏ như vậy, rốt cuộc tình cảm cũ mà bà ta nói ở đâu chứ?
Còn nói cái gì mà anh ta dùng tiền bồi thường cô gái kia, anh ta cho được bao nhiêu nói ra một con số thử xem nào.
Sắc mặt người mai mối càng ngày càng xấu hổ.
Cuối cùng, ông Lương nhìn bà ta, “Tôi biết ý tưởng của bà là gì, có thể tác thành một đôi thành công bà có thể kiếm không ít tiền mai mối. Nhưng tôi nói cho bà biết, có tiền có thể kiếm được, có tiền bà không nên đụng vào, bà cũng không thể làm mấy việc trái với lương tâm được.”
Người mai mối lập tức không nhịn được nữa, bà ta xụ mặt, “Lời này của ông anh là có ý gì vậy chứ hả? Ý của ông là tôi đang lừa con gái nhà ông sao?”
Ông Lương xua tay, ông ta có chút không kiên nhẫn nói, “Có lừa hay không thì trong lòng bà tự khắc biết, đi đi, chuyện này không cần nói thêm nữa.”
Bà Lương đi tới kéo cánh tay ông Lương một chút, “Ba nó, có chuyện gì thì bình tĩnh nói cho tử tế, đừng nói như vậy.”
“Nói tử tế cái gì mà nói tử tế.” Ông Lương trừng mắt lên, “Bất kể tôi đi ra ngoài nói chuyện này với ai, bọn họ cũng không chiếm lý nổi.”
Sau đó ông ta nhìn người mai mối, “Bà có muốn chúng ta đi ra ngoài nói chuyện không, để cho bà con láng giềng qua nghe thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Ông ta nói như thế này làm cho người mai mối không nắm chắc nổi nữa.
Xung quanh đây toàn là hàng xóm láng giềng vùng này cả.
Những gì Lâm Sinh làm trước đây quả thực có chút không phải phép.
Dù cho bây giờ trai gái bên ngoài đều cởi mở, tự do mạnh dạn hơn trước kia rất nhiều.
Mấy người lớn bọn họ cũng hiểu chuyện như vậy nhưng nếu thật sự nói đến chuyện muốn tìm một người để thành gia lập nghiệp cưới vợ lấy chồng thì chưa chắc.
Bọn họ mà gặp phải tình huống như vậy thì vẫn sẽ tránh một chút.
Mà bà ta lại ở giữa giúp đỡ giấu diếm như mấy tên môi giới bất hợp pháp thì chắc chắn là không thể nào được rồi.
Nếu chuyện này bị công khai, việc làm ăn dắt mối của bà ta sau này chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên người mai mối vội vàng kêu lên vài tiếng rồi lại lẩm bà lẩm bẩm, “Nếu ông anh đã nói đến nước như vậy rồi thì chúng ta cũng không thể nói chuyện thêm được nữa. Được rồi, được rồi. Tôi có ý tốt mà mọi người không chịu nhận thì cũng đành thôi. Tôi đi qua nói với nhà họ Lâm nhà các ông không muốn tiếp tục nữa. Lần này không thể thành công kết thông gia có lẽ các ông cũng thành kết thù rồi.”
Ông Lương tức giận đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Tôi mà sợ bọn họ à. Có kết thù hay không ai thèm để ý bọn họ chứ.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh cong khóe miệng suýt thì bật cười.
Ban đầu anh ta còn nghĩ anh ta cần phải tự mình ra tay giải quyết chuyện hôm nay mới được chứ, xem ra là anh ta suy nghĩ nhiều quá.
Chẳng qua ông Lương như thế này làm anh ta thật sự là càng nhìn càng hài lòng.
Tính tình ngay thẳng của Lương Ninh Như có lẽ là di truyền từ ba cô ta.
Ông ta nói đạo lý hay là tam quan của ông ta đều vô cùng thẳng thắn bộc trực.
Người mai mối cãi không lại chỉ có thể cằn nhằn càu nhàu rời đi.
Ông Lương tức quá phải đứng trong nhà mắng thêm mấy câu.
Lương Ninh Như đi qua kéo ông ta một chút, “Được rồi ba, đừng để bọn họ ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta, qua ăn thôi.”
Lúc này ông Lương mới bình tĩnh lại. Ông ta từ từ quay lại nhìn Chương Tự Chi, “Tiểu Chương à, làm cháu phải chê cười rồi. Nào, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Chương Tự Chi cười nói, “Cháu lại cảm thấy bác làm như vậy là rất đúng, không thể để cho loại người này muốn làm gì thì làm được.”
Nếu là với tính tình trước kia của Chương Tự Chi, anh ta mà đụng phải loại người ăn nói lấy cớ lung tung như vậy thì anh ta đã sớm nhảy xổ vào đánh nhau luôn rồi.
Mấy người cùng nhau đi vào bàn ăn rồi ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm ông Lương lại nhịn không được nói một chút về Lâm Sinh.
Ông ta nói ông ta không thích cũng không ghét Lâm Sinh. Lúc trước chỉ là ông ta thấy anh ta rất trung thực, ông ta cảm thấy Lương Ninh Như kết hôn với anh ta thì sẽ không phải chịu khổ gì. Ai mà ngờ được bây giờ lại lòi ra vẻ trung thực này cũng chỉ là bề ngoài.
Chương Tự Chi mím môi mang theo ý cười, anh ta liếc Lương Ninh Như một cái, “Đúng vậy ạ, không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá một người được. Người có bề ngoài là người tốt nhưng cũng chưa hẳn là thật sự tốt, người có bề ngoài là người xấu lại cũng chưa hẳn là hoàn toàn xấu.”
Lời này có ẩn ý, sao Lương Ninh có thể nghe không hiểu được cơ chứ.
Cô thừa lúc không ai để ý trừng Chương Tự Chi một chút. . Cập nhật truyện nhanh tại * trùmt ruуện.м E *
Chương Tự Chi bật cười ra tiếng, anh ta khẽ lắc đầu.
Lúc ăn cơm tối Chương Tự Chi có uống với ông Lương hai ly rượu.
Lương Ninh Như ở bên cạnh kêu lên, “Lát nữa anh còn phải lái xe đấy.”
Chương Tự Chi còn chưa nói cái gì, ông Lương đã mở miệng trước, “Lái xe cái gì mà lái xe, đều muộn như vậy rồi lái về đến nhà thì mấy giờ rồi chứ? Về được đến nhà thì trời đã tối đen rồi đấy chứ. Tối nay cháu cứ ở lại đây, trong nhà vẫn còn phòng trống.”