Cuối cùng, Chương Tự Chi dừng xe trước cửa của một nhà hàng tư nhân.
Hai người cùng nhau đi vào, bao nguyên một phòng.
Chương Tự Chi gọi món, chờ phục vụ đi ra khỏi phòng, anh ta mới nhìn Lương Ninh Như.
Biểu cảm của anh ta rất nghiêm túc, làm cho Lương Ninh Như cảm thấy không được tự nhiên.
Lương Ninh Như nói trước: “Tóm lại là có chuyện gì, mà ánh mắt anh nhìn tôi như vậy là sao?”
Chương Tự Chi mấp máy môi, chuyện này giống như khó mà mở miệng.
Lương Ninh Như cười: “Anh có chuyện gì ngại nói à?”
Chương Tự Chi không nén được, thở dài một hơi. Anh ta đem chuyện Trì Uyên nói hôm nay, nói qua cho Lương Ninh Như nghe.
Lương Ninh Như vừa nghe xong, cô ta đã hiểu: “anh muốn tôi đóng giả Cố Tư, vào khúc sau?”
Chương Tự Chi ừ một tiếng: “tôi biết chuyện này làm người khác cảm thấy khó chịu, nên tôi cũng mới hỏi ý kiến cô, nếu như cô không đồng ý…”
“tôi đồng ý.” Lương Ninh Như mở miệng, nói đáp án rất dứt khoát.
Lương Ninh Như vốn là người ghét cái ác, từ trước đến giờ, công việc của cô ta còn nguy hiểm hơn việc này rất nhiều, nhưng cô ta chưa hề sợ hãi.
Nhưng mà, có một chỗ Lương Ninh Như không hiểu: “tại sao người nhà họ Tùy lại muốn làm khó cô Cố.”
Chuyện này, Chương Tự Chi nếu muốn giải thích thì hơi phiền.
Những việc về nhà họ Tùy trước bữa tiệc, Trì Uyên vẫn muốn giấu chuyện đó, không muốn truyền ra ngoài.
Thế nên, bây giờ anh ta không thể đem hết chuyện này nói cho Lương Ninh Như được.
Chương Tự Chi cau mày, suy nghĩ một chút mới nói: “chuyện này sau khi xác định được tôi sẽ nói cho cô biết, bây giờ chúng tôi vẫn chỉ nghi ngờ, chưa xác định được là thật hay không.”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm Chương Tự Chi, lâu sau mới gật đầu: “được rồi, tôi tin anh.”
Rất ít khi, Lương Ninh Như lại tỏ ra tin tưởng Chương Tự Chi.
Nhưng mà Chương Tự Chi cũng không vui vẻ lắm, anh ta chỉ mím môi, làm ra vẻ muốn cười nhưng không cười được.
Sau đó, hai người ăn cơm. Lúc ăn cơm, hai người chỉ nói với nhau được mấy câu.
Lúc mới ăn, Lương Ninh Như mới hỏi một câu về ngày chúc thọ thì cô ta chuẩn bị cái gì. Nhưng Chương Tự Chi cũng không biết rõ ràng mọi chuyện, nên anh ta bảo đợi một thời gian nữa, khi nào anh ta gặp Trì Uyên, hai người trao đổi với nhau xem sao.
Cả bữa cơm, hai người chỉ nói mấy câu như vậy rồi lại im lặng.
Lúc mới ăn được một nửa thì Từ Giai Ninh gửi cho Chương Tự Chi một cái tin nhắn, nội dung là một bức hình chụp Từ Giai Ninh đang ăn cơm.
Chương Tự Chi chỉ nhìn một cái rồi thoát ra.
Đối với chuyện bữa tối của Từ Giai Ninh ăn cái gì, Chương Tự Chi không hề để ý. Đều là người lớn rồi, đồ ăn chắc chắn là những thứ hợp sở thích của mình, không cần người bên cạnh quan tâm.
Sau khi hai người ăn xong, Chương Tự Chi lại lấy xe đưa Lương Ninh Như về nhà.
Lúc đang trên đường đi, Từ Giai Ninh có gọi điện đến một lần.
Cô ta không nói chuyện gì quan trọng, mà tỏ ra giống bạn gái gọi điện cho bạn trai, tự báo cáo những việc mình đã làm.
Cô ta nói mới ăn cơm xong, bây giờ đang về nhà.
Chương Tự Chi chỉ ồ một tiếng, anh ta không biết nên nói cái gì.
Từ Giai Ninh lại hỏi anh ta đang làm gì.
Chương Tự Chi cũng vẫn trả lời, anh ta nói anh ta đang lái xe, đưa Lương Ninh Như về nhà.
Từ Giai Ninh ở bên kia, nghe thấy thế thì sững sờ, cô ta nói: “tối nay, anh cùng cô Lương đi ăn cơm sao?”
Chương Tự Chi cũng không nghĩ nhiều, anh ta nói: “ừ, có chuyện cần trao đổi.”
Ở bên kia, Từ Giai Ninh nghe thấy thế thì im lặng.
Chương Tự Chi không hiểu Từ Giai Ninh đang làm gì, anh ta cảm thấy tức giận, nói: “em không mệt sao? Nghỉ sớm đi, tôi tắt máy đây.”
Anh ta nói xong thì cúp ngay điện thoại.
Lương Ninh Như không nghe được đầu dây bên kia nói gì, mà biểu cảm trên mặt Chương Tự Chi cũng không có thay đổi gì nên cô ta cũng không nghĩ nhiều.
Lúc xe đến dưới nhà Lương Ninh Như, cô ta đâỷ cửa đi xuống, mà Chương Tự Chi cũng theo xuống cùng.
Hai người đứng ở hai bên cửa xe. Chương Tự Chi nghĩ tới cái gì đấy, nói với Lương Ninh Như: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cô, không để cô xảy ra chuyện gì đâu.”
Lương Ninh Như cười; “từ trước đến giờ, tôi chưa từng sợ cái này.”
Lúc này, Chương Tự Chi mới nhớ ra, công việc trước đây của Lương Ninh Như còn nguy hiểm hơn nhiều so với công việc này.
Cô ta từ bỏ công việc kia là do người nhà yêu cầu.
Có thể thấy, trước đây, cuộc sống của Lương Ninh Như rất nguy hiểm.
Chương Tự Chi gật đầu một cái: “được rồi, tôi biết rồi, cô lên nhà đi.”
Lương Ninh Như nghe thấy thế, quay người bước vào hành lang. Chương Tự Chi cũng không có đi ngay, anh ta đứng yên đó, nhìn hành lang một lúc lâu.
Một lúc sau, Từ Giai Ninh gọi điện tới.
Cô ta nói ở nhà buồn chán, đang đi tới câu lạc bộ.
Chương Tự Chi sững người: “tôi vẫn chưa về nhà.”
Từ Giai Ninh ở bên kia ồ một tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, nhu mì: “không sao, em đến trước đợi anh.”
Chương Tự Chi đồng ý sau đó cúp điện thoại, cúi người ngồi vào xe.
Lúc anh ta về đến câu lạc bộ, Từ Giai Ninh đã đến nơi, đang ngồi ở salon trong hành lang đợi anh ta.
Nhìn thấy Chương Tự Chi đi vào, Từ Giai Ninh chạy nhanh tới, nhào vào lòng anh ta.
Chương Tự Chi bị hành động này của cô ta dọa hết hồn.
Phản xạ đầu tiên của anh ta là muốn đem Từ Giai Ninh đẩy ra ngoài, nhưng còn chưa kịp làm gì thì Từ Giai Ninh đã ôm chặt lấy eo anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta, cười vui vẻ nói: “Anh trở về nhanh thế.”
Cánh tay đã đưa đến vai Từ Giai Ninh của Chương Tự Chi hơi dùng sức, kéo giãn khoảng cách của hai người ra một chút.
Nhưng cánh tay của Từ Giai Ninh ôm rất chặt, cô ta cũng không lới lỏng ra.
Chương Tự Chi hỏi: “Thế nào? Muộn thế này rồi còn chạy đến đây làm gì?”
Từ Giai Ninh cười: “em nhớ anh mà.”
Trước đây, hai người cũng không hợp nhau. Mà thời gian xác định quan hệ cũng là gần đây, lúc đó, Chương Tự Chi cũng chỉ nói một câu là thích Từ Giai Ninh, không còn gì nữa.
Bây giờ, nghe Từ Giai Ninh nói câu này, làm Chương Tự Chi cảm thấy không được tự nhiên.
Mà quan trọng là, bên cạnh bọn họ đang có rất nhiều người đang nhìn.
Cuối cùng, Chương Tự Chi vẫn kéo tay Từ Giai Ninh ở trên người mình ra. Anh ta xoay người, đi đến ghế salon ngồi: “trễ rồi, ngày mai gặp cũng được, em còn chạy tới đây làm gì?”
Từ Giai Ninh đi đến salon, ngồi xuống vị trí gần anh ta. Cô ta không trả lời câu hỏi của Chương Tự Chi mà lại hỏi ngược lại: “tối nay anh nói có việc quan trọng, cùng cô Lương ăn cơm nói cái gì thế?”
Chương Tự Chi nghĩ một chút: “chúng tôi vừa ăn cơm vừa nói chuyện ngân hàng, gần đây có ít manh mối.”
Từ Giai Ninh gật đầu: “ra là chuyện này.”
Cô ta cảm thấy hơi yên tâm.
Chương Tự Chi hừ một tiếng, cười: “nếu không thì còn chuyện gì nữa?”
Từ Giai Ninh ôm chặt cánh tay Chương Tự Chi: “quan hệ của anh với cô Lương có vẻ tốt nhỉ.”
Câu nói của Từ Giai Ninh còn mang theo một ý khác, người bình thường chắc chắn có thể nghe ra hàm ý trong câu này, nhưng ngược lại, là Chương Tự Chi nghe, anh ta lại không hiểu được.
Anh ta còn ừ một tiếng: “Lúc trước, quan hệ của tôi với cô ấy không tốt, khoảng thời gian này mới tốt hơn một ít. Tôi cảm thấy, cô ấy cũng không xấu. Trước đây, tôi cứ cảm thấy cô ấy đang nhằm vào tôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng không phải như vậy.”
Câu này của Chương Tự Chi là đang khen ngợi.