Mặc dù lời nói của Chương Tự Chi không phải dễ nghe, nhưng ít nhiều cũng thực sự có chút yếu tố suy nghĩ thay cho Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như miễn cưỡng gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi cũng đã lớn như vậy rồi, anh nghĩ tôi không có khả năng phân biệt sao?”
Chương Tự Chi cười haha: “Tôi chính là cảm thấy cô không có.”
Lương Ninh Như “xùy”một tiếng rồi xoay người: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, anh về đi, tôi cũng đi lên.”
Chương Tự Chi ôm đồ, nhìn chằm chằm bóng lưng Lương Ninh Như, có chút không khống chế được mà tiếp tục lải nhải: “Tôi nói với cô này, cô thật sự có một chút cẩn thận với chính mình, đừng để bị lừa, bây giờ đàn ông xấu trong xã hội này rất nhiều, còn có tri thức bối cảnh trên mặt là không thể nhìn ra được, có rất nhiều người học thức cao, nhan sắc không tệ đều là đồ bại hoại.
Lương Ninh Như giơ tay về hướng anh ta xua xua: “Được rồi được rồi, biết rồi, lề mề.”
Lương Ninh Như chậm rãi đi vào tầng sát mái, bóng lưng biến mất.
Chương Tự Chi cúi đầu nhìn đồ trong ngực, không biết vì sao, mỉm cười, rồi lại thở dài.
Anh ta cầm đồ trở lại xe, có chút không nhịn được, trực tiếp mở ra.
Trong hộp đựng có lẽ là thịt khô ướp gia vị và lạp xưởng, đã nấu chín rồi, cắt thành từng khối nhỏ khối nhỏ.
Anh ta lấy một miếng cho vào trong miệng, mùi vị cùng khá ngon.
Chương Tự Chi đặt đồ xuống, quay đầu xuyên qua cửa sổ nhìn về hướng chỗ tầng sát mái, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Lúc ở trên đường anh ta nhận được điện thoại của Từ Giai Ninh, Từ Giai Ninh nói là vòi nước trong phòng bếp không biết xảy ra chuyện gì, vẫn luôn rỉ nước, hỏi Chương Tự Chi có thể đi qua giúp không.
Chương Tự Chi lập tức không vui, bảo cô ta tìm dịch vụ sửa chữa.
Loại chuyện sửa ống nước này mà nhờ anh ta đến nơi xem sao, cũng không biết trong đầu Từ Giai Ninh là nghĩ cái gì.
Từ Giai Ninh ở trong điện thoại có chút do dự, nói là dịch vụ sữa chữa tan làm rồi, bây giờ gọi điện thoại đến thì không tiện lắm.
Chương Tự Chi nhăn mày: “Em gọi điện thoại cho bọn họ không tiện, đêm hôm khuya khoắt giày vò anh qua thì không sao à?”
Người đàn ông bộc trực thẳng tính này, chỉ một câu mà chặn Từ Giai Ninh không nói được gì.
Chương Tự Chi đợi vài giây bên kia không nói gì, trực tiếp nói: “Không có chuyện gì khác thì anh cúp máy đây.”
Sau đó anh cũng không cho Từ Giai Ninh cơ hội phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại.
Ném điện thoại sang ghế phụ, Chương Tự Chi còn có chút không vui.
Loại chuyện rách này còn đặc biệt gọi điện thoại cho anh ta bảo anh ta xử lý, anh là bảo mẫu sao?
Có vài chuyện rắc rối nhỏ mà muốn nhờ vả sao.
Người phụ nữ này thật sự là không rõ ràng.
Chương Tự Chi lái xe đến cửa câu lạc bộ, không ngờ nhìn thấy cô ba Chương đang đứng trong sảnh lớn.
Chương Tự Chi sau khi xuống xe nhanh chóng đi qua: “Chị ba, sao chị đến đây? Có chuyện gì sao?”
Cô ba Chương quay đầu nhìn anh, biểu cảm xem như bình thản: “Đi ngang qua đây, thuận tiện ghé thăm em?”
Không đợi Chương Tự Chi nói chuyện, cô lại nói ngay: “Chị muốn về nhà tổ thăm, sức khỏe ba chúng ta lại không khỏe, em cùng chị đi đi.”
Sau đó cô cúi mắt nhìn túi Chương Tự Chi xách trong tay: “Là cái gì vậy?”
Chương Tự Chi “a” một tiếng: “Của bạn tặng, chỉ là thịt muối.”
Cô ba Chương hơi nhăn mày: “Em cũng ăn thứ đồ này.”
Khẩu vị Chương Tự Chi có chút kén chọn, bình thường những thứ này anh ta đều không ăn.
Chương Tự Chi không nói gì, trả lời chủ đề vừa nảy của cô ba Chương: “Vậy đi thôi, chị tự mình lái xe đến đây hay là quá giang, ngồi xe em đi?”
Cô ba Chương “ừ” một tiếng: “Chị gọi xe đến đây, bây giờ ngồi xe em đi.”
Chương Tự Chi thậm chí còn không đặt đồ xuống, xoay người đi theo cô ba Chương ra ngoài lên xe, lái xe thẳng một đường đến nhà tổ họ Chương.
Ông cụ Chương gần đây sức khỏe xương cốt có chút không thoải mái lắm.
Nhưng cũng không có bệnh gì nặng, chỉ là một số bệnh người già tìm đến, không phải huyết áp mà chỉ là đường huyết bất thường.
Sau đó ho dữ dội, luôn nói ho xong cổ họng rất đau.
Vì vậy bây giờ bác sĩ gia đình thường xuyên túc trực ở bên cạnh.
Chương Tự Chi và cô ba Chương đi vào phòng khách, cô cả nhà họ Chương lập tức nói: “Tự Chi về rồi à, nhanh đến đây, cha ôi, em cũng rất lâu rồi không về, ba chúng ta nhớ em không ngừng.”
Chương Tự Chi vẫn còn xách đồ Lương Ninh Như đưa, anh ta thuận tay để trên bàn trà: “Ba, ba không sao chứ?”
Ông cụ Chương ngước mắt nhìn Chương Tự Chi.
Trong giọng nói có chút bực bội: “Cái đồ hỗn đản nhà anh còn biết trở về, tôi cứ nghĩ anh đợi tôi chết rồi, rồi mới trở về tham sự tang lễ.”
Chương Tự Chi nhìn thấy ông cụ vẫn còn tinh thần, vậy khẳng định là không có chuyện gì lớn.
Anh ta cười hihi ngồi bên cạnh ông cụ, giúp ông hạ giận: “Đừng tức giận, tức giận nhanh già.”
Ông cụ không nhịn được, mắng anh ta một câu: “Cút đi.”
Cô hai Chương nhìn đồ Chương Tự Chi đặt trên bàn trà: “Em cầm đến cái gì vậy, là cho ba chúng ta sao?”
Chương Tự Chi vội vàng nói: “Không phải không phải, là của bạn em cho em.”
Cô hai Chương mỉm cười, đứng dậy đi đến mở đồ ra, cô có chút ngạc nhiên, “ôi” một tiếng: “Bạn gì của em vậy? cho em đồ này.”
Thực sự loai đồ ăn này đối với Chương Tự Chi nhà bọn họ mà nói thật sự không đủ đẳng cấp.
Thứ đồ ăn này từ trước đến giờ bọn họ ra ngoài ăn cơm đều sẽ không gọi.
Chương Tự Chi nhìn nhìn, trực tiếp đứng dậy lấy đồ lại: “Mọi người không thích ăn, thì đừng nhìn, vừa rồi em thử một miếng, ăn cũng ngon lắm.”
Cô hai Chương nhìn chằm chằm Chương Tự Chi, ý cười sâu xa, nhưng không nói gì.
Ông cụ nhìn thấy Chương Tự Chi thì tinh thần tốt lên một chút.
Ông kéo tay Chương Tự Chi: “Tự Chi năm nay cũng không nhỏ nữa rồi.”
Vừa nói lời này ra, không cần nói câu tiếp theo, mọi người đều biết ý của ông là gì.
Chương Tự Chi thở dài: “Vẫn còn trẻ tuổi mà.”
Ông cụ lại nói: “Tuổi không trẻ nữa, anh đến số tuổi này rồi, bên cạnh luôn luôn phải có phụ nữ.”
Quả nhiên.
Chương Tự Chi không nói nữa.
Ông cụ lại nói: “Hai ngày trước, không biết có phải ta ngủ mơ màng hay không, mơ thấy mẹ anh, mẹ anh hỏi tôi có trở thành ông nội hay không, cái mặt già này của tôi luống cuống xấu hổ, không dám nói, tôi sợ bà ấy mắng tôi không nghiêm túc, không đúc thốc được anh.”
Bốn chị gái nhà họ Chương và Chương Tự Chi đều nhíu mày.
Mọi người đều không nói chuyện, nghe ông cụ Chương ở đó nói khoác.
Ông cụ lại nói: “Mẹ anh còn khóc, nói là không biết anh khi nào thành gia lập nghiệp, bà ấy ở dưới đó, một chút cũng không yên tâm.
Chương Tự Chi có chút bất lực: “Vậy ba không nói với mẹ con thử, ba nói là bản thân con phóng đãng không chịu trói buộc, con không muốn tìm người trói buộc mình, ba bảo mẹ con đừng lo lắng, con trai bà ấy lớn lên đẹp trai như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày tìm được.”
Ông cụ hơi tức giận, quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “Anh lớn lên đẹp trai thì có tác dụng gì? Tính cách này của anh giống như phân vậy, trong lòng anh không biết sao? Nếu anh không muốn thừa dịp mình trẻ tuổi, lừa gạt một cô gái nhỏ về, đợi anh có tuổi rồi, nhan sắc không còn, anh còn đi tìm ở đâu?”
Chương Tự Chi chẹp miệng chẹp miệng vài lần: “Lời này của ba, tại sao một chút lòng tin đối với con đều không có, dựa vào điều kiện của con, rốt cuộc ba đang lo lắng cái gì vậy.”
Ông cụ thở một hơi dài: “Còn là vì gì nữa, con có nhiều điều kiện kèm theo như vậy ta mới lo lắng, cô gái có thể nhìn được con, tám phần mười vừa ý, đều là điều kiện thân phận của con, con không thể không biết, còn bản thân tính tình của con thì chỉ làm người ta chán ghét.”