Cố Tư mím môi nghe bà cụ ngồi ở kia cảm thán.
Sau khi ông cụ qua đời, bà cụ luôn tỏ ra rất mạnh mẽ, nhìn qua thì cứ như bà cụ đã chấp nhận chuyện này rồi.
Nhưng nghĩ lại thì từ đầu đến cuối trong trái tim bà cụ vẫn luôn đau nhói.
Cố Tư quá hiểu cảm xúc của bà cụ.
Sau khi ông cụ Cố rời đi, cô cũng đã ở trong tình trạng này, cô không thể thể hiện ra ngoài vẻ yếu đuối, đau buồn của bản thân.
Nhưng thật ra trái tim đã đầy lỗ thủng.
Chuyện sinh ly tử biệt làm sao có dễ dàng chấp nhận như vậy cơ chứ.
Càng không dễ gì mà có thể vượt qua.
Cố Tư đi qua nắm tay bà cụ, cô cũng chỉ có thể thở dài một hơi thật sâu theo bà cụ.
Bà cụ quay đầu nhìn Cố Tư, “Cho nên bà càng hy vọng các cháu sẽ tập trung nhiều hơn vào cuộc sống của mình. Cả một đời thì cũng chỉ có mấy chục năm, cũng không thể nào cứ sống mơ mơ màng màng, cả đời toàn là vì công việc. Sống như vậy thật sự là rất uổng.”
Cố Tư gật đầu, “Cháu biết rồi bà nội, cháu hiểu ý của bà mà.”
Hai người ngồi ở đây một lúc thì Phương Tố đến.
Phương Tố xách theo một đống hoa quả tới, bà ta đi tới cửa phòng khách là gọi Cố Tư liền, “Tiểu Tư, con có nhớ mẹ không đấy?”
Cố Tư hơi ngạc nhiên quay đầu lại, cô thấy Phương Tố thì trên mặt lập tức nở một nụ cười, “Sao mẹ giờ mới đến vậy, con cứ tưởng là mẹ sẽ qua sớm hơn cơ.”
Cố Tư đứng dậy đi tới, cô muốn xách giúp đồ trong tay Phương Tố.
Ai ngờ Phương Tố lại tránh một chút, “Con đừng xách, cái này hơi nặng.”
Bên cạnh có người làm nhanh chóng chạy qua nhận lấy.
Phương Tố nói với người làm, “Nho này Tiểu Tư rất thích ăn, rửa cho con bé một ít.”
Bà ta làm như vậy trông có chút giống như là đến nhà mình vậy.
Sau khi giao mọi thứ cho người làm, Phương Tố đi tới ngồi ở trên sô pha, “Ngày hôm qua mẹ về bên nhà họ Phương ở một ngày thật ra trong lòng cứ nhớ thương con ở đây. Đấy, hôm nay mẹ phải nhanh chóng đi mua chút hoa quả qua thăm con này.”
Phương Tố nói xong lại nhìn chằm chằm vào mặt Cố Tư, “Có chuyện gì vậy, nhìn con hình như không vui lắm?”
Cố Tư sờ mặt mình, “Là như vậy sao, có lẽ là do đêm qua con không ngủ đủ cũng nên. Ngủ không được cho nên trạng thái nhìn không tốt lắm.”
Bà cụ ở bên cạnh trêu ghẹo, “Hôm qua A Uyên tăng ca đêm cũng không về nhà mà ngủ ở công ty. Cho nên trong lòng Tiểu Tư cũng không dễ chịu lắm.”
Phương Tố nghe xong thì bật cười, “Sao bây giờ con mới đến giai đoạn này vậy? Sau này sẽ có rất nhiều chuyện như thế này. Con học hỏi mẹ một chút đây này, mẹ cũng nghĩ thoáng cả rồi, chuyện này cũng không tránh được, đôi khi bọn họ cũng là nước chảy bèo trôi chứ không làm chủ được.”
Trước kia Trì Chúc mà bận là sẽ ở lại công ty.
Mà ông ta lại luôn đặt công việc lên hàng đầu, có khi mấy ngày liền không về nhà.
Ban đầu Phương Tố tất nhiên là không muốn như vậy nên đã cãi nhau với Trì Chúc nhiều lần.
Cuộc sống hôn nhân mà bà ta mong muốn không phải là kiểu cuộc sống mà hai vợ chồng mấy ngày không thấy mặt nhau như vậy.
Ai ngờ là Trì Chúc lần nào cũng hứa rất nhiều nhưng lại không có lần nào thay đổi cả.
Phương Tố gây chuyện rồi, bà ta cũng cãi nhau rồi, nhưng cuối cùng cũng thấy không có tác dụng gì nên bà ta đã từ từ chấp nhận việc đó.
Thật ra nghĩ kỹ lại thì trong cuộc hôn nhân đó bà ta cũng không phải chưa từng nhân nhượng.
Cố Tư ừ một tiếng gật đầu, “Lúc sáng con có gọi lại cho Trì Uyên, anh ấy bảo hôm nay có lẽ sẽ về sớm hơn một chút.”
Phương Tố bật cười khi nghe cô nói vậy, “Mấy người trẻ tuổi các con chính là cứ dính nhau suốt ngày như vậy đấy, đến tuổi của mẹ bây giờ thì về hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.”
Bà cụ ngồi bên cạnh cười nói, “Con cũng chỉ nói miệng vậy thôi, ngày nào A Chúc cũng chạy qua chỗ con kìa, nếu nó mà không qua trong lòng con cũng hoảng hốt ấy chứ.”
Phương Tố sửng sốt rồi đột nhiên bật cười, “Bà à, bà cũng thật là, sao bà lại chọc thủng con vào lúc này chứ.”
Bà ta nói xong câu này cả hai đều bật cười. Cố Tư ngồi ở một bên cũng hùa theo cong khóe miệng nhưng thật ra cô cười không nổi.
Sau cuộc gọi vào sáng nay Trì Uyên không hề liên lạc lại với cô nữa, đến bây giờ cô cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa, Cố Tư đột nhiên nhớ tới hôm qua Tùy Mị gọi điện thoại cho cô, lúc ấy cô không nghe máy, cũng không biết người phụ nữ kia muốn nói cái gì với cô.
Cố Tư và bà cụ, Phương Tố ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm một lúc. Đến sắp giữa trưa bà cụ có chút buồn ngủ được người làm dìu lên lầu nghỉ ngơi.
Phương Tố đi vào bếp để xem trưa nay người làm nấu món gì.
Cố Tư chờ Phương Tố đứng dậy rời đi cô cũng cầm điện thoại đi ra bên ngoài. Cô gọi cho Tùy Mị một cuộc điện thoại.
Ai ngờ Tùy Mị không nghe máy.
Được lắm, cô ta đang trả thù cô chuyện lúc trước cô không nghe máy à?
Gọi không nghe thì thôi, Cố Tư sẽ không làm cái chuyện gọi không nghe thì gọi tiếp lần hai, lần ba với Tùy Mị đâu.
Chỉ là cô luôn cảm thấy Tùy Mị chắc là có lời gì đó muốn nói với cô.
Hoặc là hôm qua cô không nghe máy, hôm nay Tùy Mị lại cảm thấy những chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi à?
Cố Tư nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giữa trưa rồi. Cô suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Trì Uyên.
Lần này Trì Uyên có nghe máy, giọng nói cũng rất bình thường. Cố Tư còn chưa kịp hỏi gì chính anh đã tự nói, “Bây giờ anh đang bận chuyện ở công ty chút, chẳng qua giữa trưa anh sẽ về nhà, em đừng lo lắng.”
Nghe anh nói như vậy, Cố Tư cũng yên lòng hơn, cô nói, “Mẹ đến đây, anh gọi ba giữa trưa cũng về nhà cùng nhau ăn cơm đi.”
Trì Uyên nói một tiếng được sau đó bên kia thấp thoáng nghe thấy tiếng của Tử Thư.
Cố Tư biết anh đang bận mà cô cũng không muốn nói gì khác nên cô cũng cúp máy.
Sau đó Cố Tư quay trở vào trong nhà, lần này cô đã ở trong tình trạng tốt hơn nhiều.
Cô đi vào bếp nhìn Phương Tố đang làm việc trong đó, cô nói, “Vậy con đi lên trước nằm một lúc đã, lát nữa ăn cơm con xuống sau.”
Phương Tố ừ hai tiếng, bà ta cũng không nhìn Cố Tư, “Đi đi, đi nghỉ ngơi đi. Lát nữa ăn cơm mẹ gọi con sau.”
Cố Tư nói một tiếng được, cô đứng nguyên tại chỗ mấy giây rồi mới xoay người đi lên lầu.
Cô trở về phòng lấy điện thoại ra gọi cho Chương Tự Chi.
Thật ra cô muốn cảm ơn anh ta.
Tuy rằng cô không biết ngày hôm qua Chương Tự Chi đã giúp sức như thế nào cho Trì Uyên nhưng Lão Chương đúng là rất tốt với cô, tiếng cảm ơn này cô vẫn phải nói ra.
Mất một lúc lâu sau Chương Tự Chi mới nghe điện thoại, sau đó có tiếng hò hét ầm ĩ.
Cố Tư đang định nói việc chính thì lại dừng lại, cô hỏi, “Lão Chương, anh đang ở đâu vậy? Đang chơi mạt chược trong Club sao?”
Chương Tự Chi a một chút, “Không phải, không phải, không phải ở Club. Có chuyện gì vậy, cô muốn qua Club của tôi à? Bây giờ tôi không ở đó.”
Cố Tư bật cười, “Anh đang ở phòng gym đúng không?”
Chương Tự Chi ấy một tiếng, rõ ràng là anh không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
Điều này cũng chứng tỏ suy đoán của Cố Tư không sai.
Cố Tư chép miệng, “Tôi biết ngay anh ở bên đó mà, nói đi, lần này anh đi gây chuyện hay là đi giúp đỡ vậy?”
Chương Tự Chi ngừng trong chốc lát sau đó giọng nói lại lần nữa trở nên kiêu ngạo đáng yêu, “Tôi không có qua đây gây chuyện nhé, tôi cũng không phải qua giúp đỡ. Tôi đến là do có chuyện cần nói với cô kia, tôi tới làm việc đàng hoàng đấy.”
Cố Tư tò mò, “Anh đi tìm cô Lương nói chuyện nghiêm túc sao? Có chuyện nghiêm túc gì nói tôi nghe một tiếng xem thử nào.”
Chương Tự Chi xùy một tiếng, “Cô xem cô kìa, cô còn không chịu tin tôi à? Nói thật cho cô biết, nếu như không phải có việc nghiêm túc cần bà cô này giúp đỡ cô cảm thấy tôi có thể ngó tới cô ta à? Tôi cmn…”
Chương Tự Chi còn chưa nói xong, Cố Tư lại nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trong điện thoại, “Chương Tự Chi, sao anh lại tới nữa rồi?”