Nói xong Cổ Tự cười khanh khách, hoàn toàn không xấu hổ.
Người phụ nữ kia không còn gì để nói.
Cổ Tư quan sát cô ta một lượt, giống như khi ở bờ biển, cô ta cũng ghét bỏ đánh giá Cổ Tư như vậy.
Cổ Tư còn bĩu môi chậc chậc hai cái rồi mới quay người bỏ đi.
Khi quay lưng về phía người phụ nữ, cô nở nụ cười.
Vừa rồi người bên cạnh nghe thấy lời cô nói thì bàn tán xôn xao như đang hóng chuyện, Cổ Tư nghe thấy.
Cuối cùng cũng bảo được thù, cảm giác này đúng là dễ chịu.
Cố Tư ngâm nga hát, chậm rãi đi về phía bờ biển.
Cổ Tư đi dạo trên bờ biển một lúc, tìm mỏm đá ngồi xuống.
Bờ biển nhiều người, tất cả đều có đốiNhững người đó đều bắt nạt cô.
Nghĩ đến đây, Cổ Tư xụ mặt xuống.
Nói trắng ra, vấn đề nằm ở người con độc nhất Trì Uyên, nếu anh bảo vệ cô một chút thì cô đã không đến mức đáng thương như vậy.
Cố Tư chửi thầm hai câu, sau đó ngồi thêm một lúc rồi về khách sạn.
Cô đi đến quán bar ngồi một lúc, ca sĩ đó vẫn chưa tới.
Cổ Tư uống một cốc nước, ăn chút trái cây, thấy thời gian cũng không còn sớm, lúc này cô mới về phòng.
Khi vào phòng cô không nhìn thấy Trì Uyên, cô tưởng Trì Uyên cũng ra ngoài.
Thế nhưng vừa vào phòng ngủ bên trong Cổ Tư liền sững sờ.
Trong phòng này có một phòng tắm, phòng tắm lắp kính mờ.
Bên trong rõ ràng có người, còn có tiếngnước chảy từ vòi hoa sen.
Cổ Tư mím môi, vốn định bước ra ngoài. Nhưng vừa nhấc chân cô liền dừng lại.
Sau đó cô nghênh ngang ngồi xuống giường, móc di động ra bắt đầu chơi game. Trì Uyên không nghe thấy tiếng động bên ngoài, sau khi tắm xong, anh vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Đi được hai bước anh liền đứng yên tại chỗ.
Cổ Tư ngồi khoanh chân trên giường, chơi game rất hăng say.
Cô không mặc nội y, chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây.
Cô hơi cúi đầu, phong cảnh phía trước suýt nữa lộ ra.
Qua hai giây Cố Tư mới liếc nhìn Trì Uyên, cô vội kéo váy ngủ.Nhưng cô vẫn nhìn Trì Uyên với ánh mắt bình thản, “Anh tắm xong rồi? Xong rồi thì ra ngoài.”
Trì Uyên cúi đầu nhìn mình.
May mà anh không cởi trần, còn biết quấn khăn tắm trên eo.
Cổ Tư chuyển hướng, đưa lưng về phía anh, “Ra ngoài đi, lát nữa tôi còn ngủ.”
Động tác này rõ ràng là phòng bị.
Trì Uyên nhìn chằm chằm bóng lưng Cổ Tư, xoay người đi vào phòng tắm cầm quần áo mình vừa cởi ra, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Dường như anh hơi khó chịu, ra ngoài đóng rầm cửa lại.
Cổ Tư nhếch miệng hừ một tiếng, tiếp tục thoải mái chơi game.
Nhưng mấy giây sau, Cổ Tư nghe thấy tiếng Trì Uyên gọi điện thoại.
Cô loáng thoáng nghe thấy anh bảo Tử Thư đổi cho họ căn phòng lớn hơn Cố Tư suýt nữa bật cười thành tiếng Cho dù lớn hơn thì chắc chắn vấn là phòng đôi.
Phòng đôi thường dành cho người yêu ở, bên trong chắc chắn chỉ có một phòng tắm và một phòng vệ sinh.
Cho nên đổi có tác dụng gì đâu.
Trì Uyên thật là hồ đồ.
Bên kia không biết Tử Thư nói gì, Trì Uyên cúp máy luôn.
Cố Tư vui vẻ huýt sáo.
Cô cảm thấy hôm nay vô cùng tốt đẹp.
Bên ngoài vẫn đang náo nhiệt, Cố Tư chơi hai ván game, nghe thấy phòng khách không có tiếng động.
Cô đóng cửa sổ lại, nằm xuống định ngủ.
Nhưng nằm xuống vẫn không ngủ được, cô nhìn chảm chằm trần nhà tối như mực, chậm rãi nhếch miệng.
Không biết vì sao trong lòng lại vui, nhưng cô thật sự rất vui.
Cố Tư sờ soạng tìm di động, mở trang cá nhân.
Cô không có bạn bè gì, danh sách bạn bè cũng chẳng có mấy người.
Cô đăng một dòng trạng thái: Hình như bây giờ trò chơi mới bắt đầu, cảm thấy khá chờ mong.
- ---------------------------