Giọng Phương Tố dường như có chút bất lực: “Vậy coi như là đường quanh co, con cũng muốn thử một lần, nếu không con sợ sau này mình sẽ hối hận.”
Bà cụ nhìn Phương Tố một lúc lâu rồi mới nói: “Tất cả mọi người đều nói con thay đổi, nhưng con không có thay đổi tính tình của con, dường như vẫn còn cố chấp như trước đây.”
Phương Tố bật cười, cầm điện thoại đứng dậy: “Được rồi, con đều đã lớn tuổi như vậy rồi, đã cố chấp nửa đời rồi, thật sự là không cách nào thay đổi được.”
Sau đó bà nói tiếp: “Con nhận một cuộc điện thoại, nhận ở trước mặt mẹ, sợ mẹ sẽ tức giận, con vẫn là đi ra ngoài thôi.”
Bà nói như vậy, bà cụ liền biết là ai gọi điện thoại đến.
Bà cụ xị mặt, có chút không nhẫn nại: “Được rồi, được rồi, đi đi.”
Quả thực ở trước mặt bà mà nhận điện thoại của Trì Chúc, bà sẽ không vui.
Điểm này coi như Phương Tố suy nghĩ chu đáo.
Phương Tố cầm điện thoại đi ra khỏi nhà, đứng ở bên ngoài.
Bà trực tiếp gọi lại cho Trì Chúc.
Dường như Trì Chúc nghe máy ngay lập tức, sau đó nói trước: “Vừa rồi không tiện nhận điện thoại sao?”
Phương Tố thở dài: “Vừa rồi em cùng mẹ em nói chuyện, thực sự có chút không tiện bắt máy.”
Trì Chúc ở bên kia gật đầu: “Ăn cơm rồi sao?”
Đã là lúc này rồi, chắc chắn là đã ăn cơm rồi, Phương Tố chỉ đơn giản “ừ” một cái.
Thực sự Trì Chúc là không có điều gì muốn hỏi, chỉ là muốn gọi một cuộc điện thoại đến, cụ thể cũng không có nội dung gì muốn nói chuyện.
Phương Tố cũng không biết nói gì cho tốt, tối hôm trước Trì Chúc uống quá nhiều.
Ban đầu bà muốn gọi xe đưa Trì Chúc về nhà tổ, nhưng Trì Chúc kéo tay bà nói không muốn trở về bên đó.
Người đàn ông này từ trước đến giờ chưa từng cố chấp như vậy.
Lúc đó Lâm Chí Dương ở bên cạnh nhìn, Phương Tố cũng có chút muốn để cho Lâm Chí Dương hiểu rõ, nên trực tiếp dẫn Trì Chúc về nhà mình. . Bạn đang đọc truyện tại == ТR UMtruyen. мe ==
Trì Chúc biết chỗ ở của Phương Tố, nhưng trước giờ chưa từng đến.
Mặc dù ông uống nhiều, nhiều sau khi vào nhà vẫn nhìn xung quanh, còn trêu chọc một câu: “Sau khi bà rời khỏi tôi, có vẻ như sống không tệ.”
Tối ngày hôm đó Trì Chúc ngủ ở trong phòng khách.
Hầu như cả đêm Phương Tố ngủ không được.
Cảm giác này có chút khó chịu.
Không thể nói rằng ghét hay là thích, mà chính là trong lòng giống như lấn cấn chuyện gì đó.
Hai người ở trong điện thoại trầm mặc một lúc lâu, vốn dĩ bầu không khí còn tốt, nhưng cứ tiếp tục trầm mặc như vậy thì dần dần có chút ngượng ngùng.
Sau đó Trì Chúc nói trước: “Hôm qua thật sự là anh đã uống quá rồi, sau đó đến chỗ của em một chút ấn tượng cũng không có.”
Phương Tố nhanh chóng giải thích một chút: “ quả thực là anh uống quá nhiều, sau đó cứ khăng khăng không muốn về nhà tổ, em cũng không biết đưa anh đến chỗ nào, chỉ có thể đưa đến chỗ của em.”
Trì Chúc cũng không có ý gì khác, nghe Phương Tố giải thích như vậy, lập tức mở miệng: “Ừ, tối qua chắc hẳn gây phiền phức thêm cho em rồi.”
“Không có, không phiền phức.” Phương Tố chỉ có thể nói như vậy.
Trì Chúc siết chặt điện thoại, sau đó mới nói: “Em và Lâm Chí Dương……”
Lời phía sau thực sự không cần nói ra, Phương Tố đã hiểu rồi.
Bà thở dài: “Em và Lâm Chí Dương cái gì cũng không có, trước mắt chỉ là bạn bè mà thôi.”
Thực sự Trì Chúc có thể cảm nhận được.
Ông nói một câu vậy thì được.
Ý của ba chữ này vô cùng nhiều.
Phương Tố không nói gì, Trì Chúc đợi một chút lại nói tiếp: “Em gần đây thay đổi quá nhiều, anh cảm thấy anh cũng thay đổi rất nhiều.”
Phương Tố ngay lập tức có chút không hiểu Trì Chúc.
Câu này muốn biểu đạt cái gì.
Trì Chúc đợi đợi rồi lại nói: “Trước kia có lẽ là anh có chút không hiểu hai người rốt cuộc sống chung với nhau như thế nào mới có thể để cuộc hôn nhân được bền lâu, giữa chúng ta đi đến bước này, anh cũng có một phần trách nhiệm.”
Phương Tố “ồ” một cái, thực sự không biết nên đáp lại lời gì.
Ở đâu mà Trì Chúc nói những lời dụ dỗ ngọt ngào vậy.
Ông nói vài câu như vậy cũng đã khiến cho bản thân ở bên kia điện thoại đỏ mặt không ngừng.
Ông hít sâu: “Sắp xếp thời gian, anh đến chỗ nhà họ Phương một chuyến.”
Phương Tố sửng sờ, sau đó lại nghe thấy Trì Chúc nói: “Ngày mai đi, em cảm thấy chạng vạng ngày mai anh qua đó như thế nào?”
Phương Tố không biết trả lời như thế nào, chính xác mà nói có lẽ bà không biết Trì Chúc đến, rốt cuộc là ý gì.
Không đợi câu trả lời của Phương Tố, Trì Chúc tự mình nói: “Được rồi, vậy chạng vạng tối ngày mai anh đến.”
Sau đó ông nhìn thời gian: “Thời gian không còn sớm nữa, anh phải đi làm rồi, không nói với em được nữa.
Phương Tố suy nghĩ một lúc lâu, sau đó chỉ “à” một tiếng.
Đợi Trì Chúc cúp điện thoại rồi, bà đứng tại chỗ, hơi chau mày lại.
Trì Chúc đây là có ý gì?
Ông muốn đến nhà họ Phương.
Nhưng ông đến nhà họ Phương làm gì?
Trì Chúc trở lại công ty, Trì Uyên đã ở đó rồi, nhưng Trì Uyên không ở văn phòng, mà là đang đứng ở cửa lối thoát an ninh gọi điện thoại.
Trì Chúc hơi ngạc nhiên, liền đi qua đó.
Ngay lập tức Trì Uyên có cảm giác có người tiến lại gần, anh xoay người thì thấy là Trì Chúc, biểu cảm trên mặt thu lại.
Anh nói với điện thoại bên kia: “Được cứ như vậy đi, sự việc tôi đã biết rồi.”
Sau khi đặt điện thoại xuống, anh nhìn Trì Chúc: “Mới đến à.”
Ánh mắt Trì Chúc nhìn điện thoại điện thoại của anh một lúc, sau đó hỏi: “Làm sao vậy? Gọi điện thoại cho ai mà còn phải dấu giếm.”
Trì Uyên cười haha: “Gọi điện thoại cho ai thì có gì đâu mà dấu, chỉ là hôm nay Tự Chi bị dẫn đến đồn cảnh sát, nội dung nói chuyện này của chúng con không đặc biệt tốt, nên không muốn bị người khác nghe thấy.”
Trì Chúc gật đầu, Chương Tự Chi bị bắt đến đồn cảnh sát là một chuyện vô cùng bình thường.
Một chút ông cũng không ngạc nhiên.
Nhưng Trì Chúc vẫn nói: “Có phải hôm qua uống nhiều quá, hôm nay náo loạn chút chuyện không?”
Trì Uyên bật cười: “Không có đến mức đó, Hôm qua uống đều đã tỉnh rồi, hôm nay chỉ là không cẩn thận làm hư đồ của người khác, số tiền bổi thường không đạt được thỏa thuận, vậy nên đến đồn cảnh sát thương lượng một chút.”
Ngược lại anh giải thích rất tốt.
Một chút sơ hở đều không có.
Trì Chúc không nghĩ về bất cứ điều khác, gật gật đầu: “Được rồi. Vậy ba bận, đi trước nhé.”
Trì Uyên không nói gì, đợi Trì Chúc xoay người rời đi, vẻ mặt anh mới tiếp tục lạnh lùng.
Buổi chiều, Trì Uyên cần đi khảo sát thực tế, có một đối tác nói rằng sẽ gặp mặt để trao đổi cụ thể chi tiết về nguyên vật liệu đã mua.
Trì Uyên cũng lái xe ra ngoài.
Thực sự chỗ hai ngươi gặp nhau cách công ty nhà họ Trì cũng không xa.
Nhưng Trì Uyên ở một cột đèn giao thông ở giữa, bị chặn lại một lúc lâu.
Chủ yếu là do ở đây xảy ra một vụ tai nạn giao thông, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm.
Rất nhiều xe bị chặn ở đây, vào không được, lui không được.
Trì Uyên hạ cửa sổ xe xuống, dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Có một số tài xế khó chịu khi bị chặn sau đó xuống xe qua đó xem thử.
Nhưng qua một lúc thì bọn họ quay lại, đi ngang bên cạnh xe Trì Uyên.
Trì Uyên có thể nhìn ra được sự nuối tiếc trên mặt của bọn họ.
Thậm chí có những người còn thở dài.
Ban đầu sự tò mò của Trì Uyên cũng không nhiều, nhưng có thể thời gian gần đây sống chung với Cố Tư quá nhiều, nên cũng có chút bị nhiễm bởi Cố Tư.
Anh cũng đẩy cửa xuống xe đến đó xem thử.
Vị trí tai nạn giao thông đã được người để trống.
Trì Uyên đứng sang một bên, có thể nhìn thấy một người nằm trên mặt đất bên kia, ăn mặc như một học sinh.
Thực sự cảnh tượng có chút thê thảm, trên đất đều là máu.
Bởi vì đường kẹt xe đông, xe cấp cứu nhất thời thực sự không qua được.