Rõ ràng Trì Uyên sửng sốt.
Anh nhìn chằm chằm Cổ Tư, không trả lời ngay.
Cổ Tư bật cười khanh khách, thấp giọng nói: “Người phụ nữ anh không có cảm giác thì anh không chạm vào, vậy trước đây anh với tôi.
Cô nhưởng mày, mặt đầy ý cười.
Trì Uyên nhìn Cổ Tư, một lúc lâu sau mới phì cười.
Anh dựa vào lưng ghế, vắt chéo chân, “Cô không giống với người khác.”
“Ồ?” Giọng Cổ Tự nhẹ nhàng, “Khác thế nào?”
Trì Uyên đặt một tay lên chân, ngón tay gõ trong vô thức, “Tôi quen với cơ thể cô rồi, cho nên mới không bài xích.
Ý của anh là, thực ra không liên quan gì đến có cảm giác hay không cả.
Cổ Tư bật cười thành tiếng, cô nghiêngngười về trước, đặt một tay lên bàn rồi chống cằm, khuôn mặt hơi quyến rũ, “Vậy sau này anh phải làm thế nào, cũng không thể cứ quen mãi với cơ thể của tôi đâu nhỉ?”
Có một số lời nói, khi nói ra kèm với giọng điệu mập mờ không rõ, thật sự có chút cảm giác như bạch liên hoa.
Bản thân Cổ Tư cũng cảm thấy thế.
Nhưng cảm giác này thực ra khá tốt.
Những gì đang nói và làm bây giờ là điều mà trước đây cô hoàn toàn không dám.
Nhà họ Trì nhiều quy tắc, đặc biệt là đối với cô còn nhiều quy tắc hơn.
Ngày nào cô cũng phải cẩn thận dè dặt, sợ làm gì đó sẽ khiến họ mất thể diện.
Bây giờ không cần sợ nữa, cũng không ai có thể trói buộc cô.
Mặt Trì Uyên hơi lạnh lùng, “Chuyện này cô nghĩ nhiều rồi, sau này sẽ có ngườikhác thôi.”
Cổ Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc rồi mới gật đầu, “Đúng vậy, luôn sẽ có người khác.”
Không biết nghĩ đến điều gì, cô lại nói thêm một câu, “Tốt lắm, rất tốt.”
Phục vụ bê đồ ăn đến, đặt từng món lên bàn.
Thực ra Cổ Tư không thèm ăn lắm.
Vừa rồi Trì Uyên gọi thêm bát canh dưỡng sinh, lúc này anh đẩy canh đến trước mặt Cổ Tư.
Cổ Tư rũ mắt, “Cảm ơn.”
Trì Uyên ừm một tiếng, “Không cần.”
Thực ra hiện tại, thái độ của Trí Uyên dành cho cô tốt hơn lúc hai người còn là vợ chồng.
Lúc đó anh hoàn toàn phớt lờ, còn bây giờ ít nhiều cũng khách sáo hơn đôi chút.Lúc ăn, Cổ Tư có thể để ý thấy người chụp lén cô và Trì Uyên lén lút đặt điện thoại xuống.
Camera chĩa về phía cô và Trì Uyên.
Không biết đang chụp ảnh hay quay phim.
Cổ Tư nghĩ ngợi, múc một thìa canh, thổi rồi đưa đến bên miệng Trì Uyên.
Trì Uyên khựng lại, ngước mắt nhìn Cổ Tu.
Cổ Tư nở nụ cười, vẻ mặt hơi tinh nghịch, “Có người đang nhìn, uống đi”
Trước giờ hai người chưa từng thân mật như vậy, không chỉ Trì Uyên, thực ta Cổ Tư cũng có hơi không quen.
Trì Uyên cúi đầu nhìn thìa canh, anh há miệng uống.
Cổ Tư có cảm giác như chơi khăm thành công.
Cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng lại nói: “Thực ra, ngoài hôm ly hôn ra thì rất lâu rồi chúng ta không cùng ăn một bữa cơm”
Trì Uyên không nói gì Trước khi ly hôn anh vân luôn bận rộn Chuyện ông cụ qua đời khiến anh sứt đầu mẻ trán, không có thời gian quan tâm đến Cố Tư.
Sau này, giải quyết xong chuyện ông cụ rồi thì bên công ty lại bận Anh cũng biết rất lâu rồi anh không ăn một bữa cơm đàng hoàng với Cố Tư.
Đến khi mọi chuyện đều giải quyết xong thì là lúc anh bớt chút thời gian nói với cô về chuyện ly hôn.
Trông Cố Tư dường như không hề quan tâm đến chuyện trước đây chút nào, “Thực ra lúc tôi còn nhỏ cũng từng nghĩ đến chuyện tương lai mình sẽ tìm một người thế nào, lúc đó tôi muốn tìm một người có thể mãi ở bên cạnh mình, sau này thì kết hôn với anh, nhưng anh không phải người như vậy.
Cô uống một hớp canh, “Sau đó anh đề cập đến chuyện ly hôn thì tôi cảm thấy, tôi cảm thấy…”
Dường như cô suy nghĩ, sau đó đột nhiên giọng điệu trở nên vui vẻ hơn nhiều, “Cảm thấy mùa xuân của tôi đến rồi, cuối cùng tôi có thể theo đuổi cuộc sống mà tôi muốn, đúng là tốt đẹp mà.”
Nói xong, cô tự mình bật cười khanh Khách.
- ---------------------------