Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 477




Phương Tố vẫn một mực không lên tiếng, bà cụ Trì sau khi oán trách ngôi nhà lạnh tanh thì liền nhìn qua bà ấy, “Hai ngày trước, ta có đi chùa một chuyến, cũng trùng hợp nhìn thấy mẹ con.”

Phương Tố sửng sờ một chút, không nghĩ tới bà cụ Trì sẽ nói chuyện với mình.

Bà suy nghĩ rồi liền nói, “Vậy sao ạ? Mấy ngày trước bà ấy cũng rủ con đi chùa thắp nhang, con cũng muốn đi nhưng lại không sắp xếp được thời gian.”

Chủ yếu là do bà không yên tâm về Cố Tư.

Bà cụ cũng gật đầu, “Mẹ của con thực sự rất lo lắng cho con, mặc dù bà ấy không nói ra nhưng ta nhìn ra được, bà ấy thực sự là rất quan tâm con.”

Phương Tố cũng chỉ ừ một tiếng.

Bà cụ đi đến vườn hoa rồi tìm chỗ ngồi xuống, còn Cố Tư thì lại đi dạo xung quanh.

Bà cụ liền nói chuyện với Phương Tố, “Sau này con có tính toán gì không?”

Bà cụ hỏi quá chung chung nên Phương Tố cũng không biết phải trả lời thế nào, cũng không biết là tại sao bà cụ hỏi câu này, mục đích có phải là muốn chặn tâm tư của mình với Trì Chúc hay không? Hay chỉ đơn giản là muốn biết mà thôi?

Bà nhấp môi rồi nói, “Bây giờ con cũng không biết sau này sao, chỉ đi một bước rồi tính một bước, đến tuổi này rồi, cũng muốn tùy theo lòng mình một chút.”

Bà cụ gật đầu một cái, “Đúng vậy, nên nghe theo tiếng lòng.”

Bà cụ cũng không nói tiếp, thế nên Phương Tố cũng không hiểu bà cụ đây là có ý gì.

Cố Tư đang đi vòng vòng thì cũng đã trở lại ngồi bên người của bà cụ, “Gần đây bà có gặp gỡ bà Cổ thường xuyên không ạ? Hôm trước bà ấy còn qua nhà của cháu đấy.”

Bà cụ nghe vậy thì sửng sốt một chút, “Cổ Nhan còn qua bên kia tìm cháu sao?”

Phương Tố nheo mắt lại, nhưng vẫn không nói gì.

Cố Tư liền tự mình nói, “Bà ấy nói muốn tới để nói chuyện với bà Phương, cháu cũng không biết bà ấy muốn nói chuyện gì, nhưng dù sao khi bác trai rời đi thì bà ấy cũng đi theo.”

Bà cụ cười một tiếng, ý cười không rõ, “Thì ra là như vậy sao.”

Phương Tố nãy giờ cũng không nói gì, nhắc đến chuyện này, một chữ cũng không muốn nói.

Cô tựa lưng vào ghế ngồi, “Đây là lần đầu tiên cháu thấy bà Cổ đấy ạ, nhìn rất có khí chất.”

Bà cụ Trì ừ một tiếng, “Lúc còn trẻ thì quả thật rất đẹp, lại thêm tính tình tốt, thế nên có rất nhiều người theo đuổi con bé.”

Cô lại có hơi tò mò, “Vậy tại sao lại ly dị vậy ạ? Chồng trước chắc là rất yêu bà ấy mà, thế nên sao lại chịu ly dị chứ?”

Bà cụ Trì suy nghĩ một chút, “Bà cũng nghe nói được là, hình như người đàn ông kia ngoại tình bị con bé bắt tại trận, lại thêm tính tình con bé cũng thẳng thắn, thế nên dù người kia có sống chết giữ lại thì nó cũng không tha thứ, rồi liền dứt khoát ly dị, mặc dù đã có con nhưng mà tụi nhỏ cũng đã lớn, nếu có ly dị cũng không ảnh hưởng gì, sau này thì con bé cũng sống một mình.”

Cố Tư nửa ngày sau mới gật đầu một cái, “Cuộc sống cũng thật khó khăn.”

Bà cụ cũng nói một câu đúng vậy.

Cố Tư nhìn Phương Tố một chút, cảm thấy bà ấy có vẻ như không quá thích chủ đề này, thế nên những lời cô định nói cuối cùng cũng đành nuốt vào bụng.

Ba người ngồi ở vườn hoa một lúc thì thím Hai cũng đã lái xe trở về.

Chắc là bà ấy cũng biết hôm nay Cố Tư và Phương Tố tới, nên khi nhìn thấy hai người thì cũng không quá bất ngờ, chỉ cười ha ha nói, “Chị dâu tới ạ.”

Cách xưng hô đó khiến cho Phương Tố cảm thấy hơi dễ chịu.

Thím Hai đã gọi bà như vậy, cũng coi như là cho bà một bậc thang để đi xuống.

Phương Tố gật đầu một cái, “Em ra ngoài sao?”

Thím Hai cũng đã đi tới, cũng tìm một chỗ ngồi xuống, “Em đi ra ngoài mua ít đồ.”

Bà cụ Trì nhìn bà ấy một lúc, “Gần đây A Cảnh thế nào rồi?”

Vừa nhắc tới Trì Cảnh thì thím Hai lại phiền muộn.

Khóe mắt của bà lướt qua Cố Tư, “Mặc dù con cũng muốn suy xét cho nó một chút, nhưng nó lại không chịu, thôi quên đi, nếu như cứ ép nó thì sẽ làm cho bầu không khí trong nhà không tốt, chuyện này cũng không đáng giá như vậy.”

Bà cụ gật đầu, “Tuổi của A Cảnh cũng không nhỏ nữa, thật ra thì cũng không cần con quá bận tâm, trong lòng thằng bé nhất định có tính toán của mình.”

Nghe vậy thì thím Hai cũng không nhịn được mà lại nhìn Cố Tư một chút.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thì Cố Tư lập tức cau mày, luôn cảm thấy ánh mắt này của bà ấy không bình thường, đều là đang đề phòng cô.

Thím Hai còn nói, “Nhưng mà thật ra A Cảnh cũng rất hiểu chuyện, con cảm thấy vì con cứ nhắc tới chuyện này mãi nên nó cảm thấy phiền, nếu như con không nói nữa thì nó có thể tự mình nghĩ ra, sẽ khiến cho con đỡ lo hơn.”

Phương Tố ừ một chút, “Thằng bé cũng lớn rồi, thế nên không thích bị chúng ta quản đâu, nên để cho nó tự mình quyết định, nhất là trong chuyện tình cảm.”

Thím Hai cũng liền gật đầu một cái.

Ngồi ở vườn hoa một hồi lâu khiến cho bà cụ Trì có hơi mệt mỏi, thế nên Cố Tư và Phương Tố tạm biệt thím Hai rồi sau đó đỡ bà cụ trở lại nhà chính.

Bà cụ định đi lên lầu nghỉ ngơi, nhưng bỗng nhiên quản gia lại đến, nói là có người mới tới.

Ba người đều bất ngờ, quản gia vẫn tiếp tục nói, “Người kia nói mình họ Cổ, rồi bảo bà cụ Trì chắc chắn là biết mình.”

Cố Tư ngạc nhiên một chút, sau đó cau mày đối mặt với Phương Tố.

Cổ Nhan còn dám tới đây, người phụ nữ này, quả nhiên là rất có dũng khí.

Bà cụ cũng có hơi bất ngờ, lầm bầm một câu, “Con bé tới đây làm gì?”

Nhưng mà bà cụ vẫn cho người để Cổ Nhan vào.

Cổ Nhan được quản gia dẫn tới, nhưng khi nhìn thấy Cố Tư và Phương Tố thì lại ngẩn người đứng tại chỗ.

Lúc này Cố Tư liền biết, bà ấy tới đây chỉ đơn giản là muốn bắt đầu từ phía bà cụ, chứ không phải là muốn xáo trộn quan hệ của Phương Tố và nhà họ Trì.

Trên mặt Cổ Nhan có hơi lúng túng, “Hai người cũng ở đây sao?”

Cố Tư gật đầu, “Đúng vậy, sau này chúng tôi ở đây.”

Bà ấy xách quà đi đến, động tác hơi cứng ngắc mà đưa cho người giúp việc, sau đó cười một tiếng, “Vậy sao? Sao tôi không nghe A Chúc nhắc tới?”

Cố Tư ừ một chút, “Có thể là do ba cảm thấy chuyện này cũng không quá quan trọng.”

Tiếng xưng hô này, cô có thể dựa theo hoàn cảnh mà thay đổi.

Bà cụ giương mắt nhìn cô một chút, khóe miệng cong lên.

Phương Tố suy nghĩ rồi liền nói, “Ngồi đi, đừng đứng nữa.”

Cổ Nhan cười có hơi miễn cưỡng, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Bà ấy nhìn bà cụ Trì, “Thật ra con cũng muốn tới đây thăm dì một chút, nhưng mà cơ thể con không tốt nên vẫn chưa đến được.”

Tâm tình bà cụ cũng không tốt lắm, có thể nhìn ra được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.

Bà cụ nói, “Không sao, không phải con xảy ra tai nạn xe cộ sao, cũng may là không có chuyện gì.”

Bà ấy lại nói, “Con không sao, lúc ấy theo phản xạ mà né qua một bên, nên cũng coi như là tự cứu mình một mạng.”

Bà cụ Trì cũng hỏi tiếp, “Vậy tài xế gây tai nạn thế nào rồi? Sau này vẫn nên cẩn thận với bọn họ.”

Sắc mặt Cổ Nhan cũng có hới không tự nhiên, “Đúng vậy, bọn họ vô tình làm ra, nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn tới người khác.”

Cố Tư là người rất biết nhìn sắc mặt người khác, thế nên cô cảm thấy Cổ Nhan chắc chắn là có chuyện gì chưa nói, hoặc là không nói ra được.

Bà cụ lại hỏi một chút về sức khỏe của ba mẹ Cổ Nhan.

Cổ Nhan nói chỉ có thể liên lạc với bọn họ qua điện thoại, vì lúc trước ly dị mà bọn họ không đồng ý, thế nên liền có chút xa cách, việc mình bị thương cũng không nói với người nhà.

Lúc này mới biết được, trước kia lúc bị thương là bà ấy không có ai chăm sóc, thế nên Trì Chúc mới tới.

Bà cụ suy nghĩ một chút, “Dì nghĩ là bọn họ rất yêu con, có một số việc mà hai thế hệ có cách nghĩ khác nhau, con có thể không nghe, nhưng nhất định phải hiểu được.”

Cổ Nhan trả lời một câu mình đã biết, sau đó cười một tiếng, “Nhưng mà con thấy vẫn cứ nên giữ một khoảng cách như vậy, bọn họ không cần quá bận tâm, con cũng sẽ không quá phiền não.”

Bà cụ Trì nói câu đúng vậy, sau đó ám chỉ nói, “Vậy thì tốt nhất là nên tạo khoảng cách, giữa cha mẹ cũng có, vậy những người khác phải có chứ?”