*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tư cười tủm tỉm, không biết tâm lý của mình là như thế nào, trực tiếp nói: "Cho nên thật tội anh, đang có mối hôn sự tốt đẹp, lại bị em chen vào."
Trì Uyên siết chặt tay Cố Tư, dùng sức một chút. "Thật ra, nói thật, lúc đầu anh không muốn, nhưng đó chỉ là do hơn thua với A Cảnh, không phải vì anh luyến tiếc cuộc hôn nhân của Tùy Gia. Cố Tư, mặc kệ lúc trước, với tính cảm của anh như bây giờ, em không cảm nhận được sao. "
Cố Tư nhìn Trì Uyên không cười, không trả lời câu hỏi của anh, thay vào đó cô nói, "Nếu khi đó anh thực sự ở bên Tùy Mị, đáng lẽ anh phải sống rất hạnh phúc. Tùy Mị hiểu biết. ngoan ngoãn với anh, và anh sẽ có cảm tình với cô ấy. "
Trì Uyên dừng lại, quay đầu nhìn Cố Tư.
Cố Tư buộc phải dừng lại, vẻ mặt lãnh đạm. Trì Uyên nghiêm túc hơn một chút, "Trên đời này cũng không có nếu như. Anh cưới em rồi yêu em. Đây là kết quả. Những chuyện không xảy ra trong quá khứ hoàn toàn không thể giả định được, Cố Tư, em có vướng bận quá khứ không, sao có thể chắc chắn rằng anh và Tùy Mị sẽ hạnh phúc bên nhau, em đã từng đối xử với anh rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời anh nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu, tại sao nếu đổi thành cô ta thì anh sẽ có tình cảm. Em nghĩ như vậy, không công bằng với anh."
Cố Tư ngừng nói.
Trì Uyên thở dài, "Cố Tư, trong lòng anh chỉ có em. Chuyện này em phải biết, đừng tưởng rằng không có chuyện gì, nếu em cứ như vậy, anh sẽ cảm thấy rất bất an."
Cố Tư suýt nữa bật cười.
Anh cũng sẽ cảm thấy không an toàn, điều này thực sự đáng ngạc nhiên.
Vốn dĩ cô cho rằng an toàn là thứ chỉ có phụ nữ mới cần.
Cố Tư mất mấy giây mới có thể sốt ruột nói ra điều gì đó.!Trì Uyên chậm rãi ôm cô vào lòng, "Anh luôn không biết phải làm thế nào với em."
Anh nên làm gì với cô?
Cố Tư khịt mũi, còn đang suy nghĩ xem nên làm gì.
Hai người trở về nhà sau một vòng dài, Phương Tố vẫn chưa trở về.
Cố Tư nhìn thời gian, "Cũng không còn sớm, cô Phương còn chưa về, cô ấy đi đâu đây."
Trì Uyên cũng liếc nhìn thời gian, "Chờ một chút thử, anh đoán là tâm trạng mẹ không tốt."
Chị Trần đã dọn dẹp xong hết, Cố Tư và hai người đang đợi Phương Tố ở dưới lầu trong khi xem TV.
Phương Tố ở đằng kia thật ra cũng không đi xa, nhưng gặp một người liền tìm một cửa hàng nhỏ ngồi xuống.
Phương Tố thật ra cũng không ngạc nhiên về việc Cổ Nhân sẽ lại đến đây tìm bà.
Cổ Nhân nhớ thương Trì Chúc, mà gần đây Trì Chúc hay qua đây nhiều hơn bình thường.
Cổ Nhân cảm thấy bất an, nên bà ta muốn tìm hiểu cho rõ ràng.
Chỉ là mọi thứ càng phát triển thì càng hài hước.
Phương Tố nghĩ tới trước đây khi bà gây chuyện cùng Cổ Nhân, lúc đó bà vẫn là phu nhân nhà họ Trì, lúc đó là chính đáng.
Kết quả là bây giờ bà chị người ta tìm đến đây hỏi chuyện.
Đúng là mỉa mai.
Cổ Nhân cùng Phương Tố, hai người ngồi ở trong quán nhỏ, thật ra đã ăn, nhưng vẫn là gọi món gì tượng trưng.
Cổ Nhân luôn là người tương đối thẳng thắn, bà lên tiếng trước, "Tôi đến tìm bà, có chút đột ngột, nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi quyết định làm chuyện này. Nếu bà cảm thấy không thoải mái, cho tôi xin lỗi."
Việc Cổ Nhân nói chuyện rõ ráng có trước có sau, làm cho Phương Tố cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Những việc làm trước đây của bà ta, trước mặt Cổ Nhân, thật sự quá khó coi.
Bà vội vàng nói: "Không, bà đừng nghĩ nhiều nữa, tôi không khó chịu, bà đến đây, kỳ thực là trong dự liệu của tôi."
Cổ Nhân cười cười, "Kỳ thật tôi cũng cảm thấy được tình cảm không thể che giấu, ai trong nháy mắt cũng có thể nhìn ra."
Nhưng Trì Chúc làm sao cũng không hiểu được.
Cổ Nhân đưa cho Phương Tố một chén trà, "Tôi trước kia đúng là không có quan hệ gì với A Chúc, trước đây ông ấy chăm sóc tôi rất tốt. Đều là do tôi bị thương. Ở một mình càng thêm đáng thương. Không có gì khác cả, ông ấy thực sự rất thẳng thắn vô tư. "
Giọng của Cổ Nhân sau đó trầm xuống, "Nhưng tôi thực sự cảm động, đây là sự thật, tôi sẽ không giấu diếm bà."
Cô nhìn Phương Tố, đôi mắt mở trừng trừng, thành thật nói: "Lúc đó hai người còn chưa ly hôn, chuyện tôi thích ông ấy chỉ là chuyện của riêng tôi. Tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ dây dưa gì với ông ấy, chưa bao giờ làm chuyện mập mờ, tôi có thể cam đoan với bà về điều này. Trước khi hai người li hôn, tôi chưa từng đi quá giới hạn bước. "
Phương Tố nhìn Cổ Nhân, bà tin tưởng những lời bà ấy nói.
Đó là lý do tại sao bà càng cảm thấy rằng trước đây bà thực sự không ra sao cả.
Bà ậm ừ, và không nói gì khác.
Cổ Nhân thở dài, "Bây giờ hai người đã ly hôn, tôi cảm thấy mình hình như có tư cách đứng lên nói rằng tôi thích ông ấy, tôi sẽ dồn hết tình cảm của mình thành hành động, Phương Tố tôi muốn nói rằng tôi không hề phá hủy cuộc hôn nhân của hai người, tôi muốn giải thích rõ ràng chuyện này. "
Phương Tố hít một hơi dài, "Bà không phải, tôi biết."
Cuộc hôn nhân của bà và Trì Tấn, đi đến như hiện tại cùng Cổ Nhân không có quan hệ.
Cổ Nhân nhìn chằm chằm Phương Tố, một lúc lâu sau mới gật đầu, tỏ vẻ có chút bực bội, "Kỳ thật tôi cũng biết, nhưng nếu như bà không còn tình cảm trước đây với Trì Chúc, tôi thật sự hy vọng khi ông ấy tiến lên, bà có thể tránh né, dù sao thì... "
“Tôi còn.” Phương Tố trực tiếp ngắt lời Cổ Nhân.
Trước vẻ mặt sững sờ của Cổ Nhân, bà hít một hơi thật sâu, không hề che giấu "Tôi vẫn còn tình cảm với Trì Chúc, có lẽ còn sâu đậm hơn trước. Ly hôn quả thực là vì tôi, nhưng không phải ý của tôi. Nếu có thể, tôi vẫn muốn ở bên ông ấy. "
Cổ Nhân lập tức không nói nên lời.
Phương Tố ngồi thẳng người, "Hôm nay bà tới, tôi đại khái cũng hiểu được, nhưng nên nói thế nào nhỉ, mỗi người làm theo khả năng của mình đi. Làm cái gì đều có thể, bà yên tâm lần này công bằng.