*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tư và Phương Tố đứng ở cửa một hồi mới đi vào.
Mạnh Sướng tưởng là khách đến vội vàng chào hỏi.
Cố Tư mỉm cười, "Cô gái à, công việc kinh doanh rất tốt nha."
Mạnh Sướng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Tư, "Ôi, Tiểu Tư, cậu đến rồi."
Tiểu Lâm đang gói bánh ngọt ở đó, khi nhìn thấy Cố Tư liền gật đầu. Cố Tư từ khóe mắt liếc nhìn Tiểu Lâm, nhấn giọng nói với Mạnh Sướng, "Làm sao vậy, chuyện này là phụ xướng phu tùy sao?"
Nguyên bản: Phu xướng phụ tùy, Cố Tư cố tình nói ngược để trêu Tiểu Lâm chồng đi phụ việc giúp vợ.
Mạnh Sướng có chút ngượng ngùng, "Anh ấy đã từ chức một thời gian trước, gia đình muốn anh ấy tự kinh doanh, khi nào rảnh rỗi sẽ đến giúp mình."
Cố Tư gật đầu, nắm lấy tay Phương Tố, cùng nhau đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.
Mạnh Sướng kêu Tiểu Lâm giúp cô chào hỏi khách hàng, sau đó đi tới chỗ Cố Tư, "Cậu thế nào rồi? Thân thể cậu đã quen chưa?"
Cố Tư gật đầu, "Không có chuyện gì cả, mọi chuyện đều ổn."
Cô lại nhìn Tiểu Lâm, Tiểu Lâm rất thoải mái, chào hỏi khách rồi đóng gói hàng hóa.!Mạnh Sướng cũng đi theo, trầm giọng nói: "Chúng mình đều đã gặp mặt phụ huynh. Chúng mình đang thảo luận ngày cưới. Nếu không có chuyện gì bất ngờ, thì sẽ kết hôn sớm thôi."
Cố Tư sửng sốt, có chút kinh ngạc, "Thật là, tình hình phát triển của cậu rất nhanh."
Mạnh Sướng có chút ngượng ngùng nắm lấy tóc của mình, "Mình cảm thấy cũng hợp, sau đó điều kiện khác cũng đều ổn. Đến thời điểm này, mình nghĩ, thật ra cũng rất tốt."
Cố Tư gật đầu, "Thật tốt, không nghĩ ra, cậu chuẩn bị kết hôn rồi, khi nào kết hôn, mình nhất định sẽ chuẩn bị cho cậu một phong bao lì xì lớn."
Mạnh Sướng liền cười.
Phương Tố nhìn một chút cửa hàng nhỏ này, "Mấy ngày nay làm ăn thế nào."
Mạnh Sướng vội vàng nói: "Công việc kinh doanh rất tốt, mấy ngày nay anh Chương gọi rất nhiều món tráng miệng khiến hai chúng mình thật bận rộn. Cũng may anh ấy có thể đến giúp mình, hơn nữa anh ấy có cái gì học hỏi cũng ránh nhanh, cũng ra dáng lắm rồi. "
Phương Tố ừm nhẹ, "Nếu có hiệu quả, hai người các trông giữ cửa hàng này cũng tốt."
Bà nhìn Cố Tư nói: "Tiểu Tư, cái bụng này càng ngày càng lớn, sinh con xong sẽ phải chăm sóc bọn trẻ, chắc ở bên này cũng không thể quan tâm nhiều. Thiết nghĩ, nếu có thể để cửa hàng này cho hai cháu trông coi sẽ ổn hơn. "
Cố Tư nghĩ theo hướng này, có vẻ khá ổn.
Cô gật đầu, "Cũng được, các cậu quản lí cửa hàng, tự chăm sóc cho nó."
Mạnh Sướng hơi lăn tăn một chút.
Là vì có Cố Tư ở đây, Chương Tự Chi và Trì Uyên đến đây đặt hàng, đều là dựa vào mặt mũi của Cố Tư.
Nếu không, doanh thu sẽ không cao như vậy.
Bây giờ chỗ tốt đều rơi vào tay chính mình, cô thực sự cảm thấy có chút không yên, trong lòng cũng không thoải mái.
Cố Tư cười, "Nhìn xem, mình không làm được gì, nhưng vẫn có thể cầm tiền. Mình mới là người không biết xấu hổ. Đừng lo lắng, nếu cậu nghĩ chuyện này là tốt thì cứ làm như vậy đi."
Mạnh Sướng nhìn lại Tiểu Lâm, "Vậy mình cùng anh ấy thảo luận xem anh ấy có nguyện ý tới đây làm không."
Cố Tư gật đầu, "Được rồi, cho dù làm như thế nào, vẫn phải đợi cậu hoàn thành những chuyện quan trọng của đời người, khi đến khi hai người thật sự thành người nhà, hai vợ chồng đồng lòng quyết định."
Mạnh Sướng ừm nhẹ, sau đó tôi hỏi Cố Tư xem cô gần đây thế nào rồi.
Cố Tư không nói nhiều, chỉ nói rằng mọi chuyện đều ổn.
Cái chuyện tệ hại đó với Tùy Mị, cô không muốn nói lại khi gặp mọi người.
Phương Tố chỉ ngồi xem, thỉnh thoảng nói một tiếng.
Đôi mắt bà thỉnh thoảng rơi vào Mạnh Sướng đối diện, rồi từ từ dời đi.
Nói đến đây hồi lâu, Phương Tố nhắc nhở Cố Tư có thể đi về rồi.
Nếu tiếp tục ngồi đây, có lẽ sẽ thực sự trì hoãn công việc kinh doanh của Mạnh Sướng.
Cố Tư vội vàng gật đầu, "Đúng, đúng, chúng ta phải đi, hai người cứ từ từ làm việc tiếp."
Mạnh Sướng quả nhiên ở đây thật bận rộn, một mình Tiểu Lâm hiển nhiên có chút không xuể.
Cố Tư vẫy vẫy tay với Tiểu Lâm ở cửa, sau đó cùng Phương Tố đi ra.
Hai người không bắt taxi ngay mà đi dọc lề đường một đoạn.
Sau đó Phương Tố nói: "Tiểu Mạnh, người này quả thực là một đứa trẻ ngoan. Cũng có thể tự mình phát hiện điều không ổn, biết sửa sai phù hợp, sau này có thể tiếp tục qua lại."
Cố Tư nói: "Sao vậy, tôi không hiểu bà đang nói cái gì."
Phương Tố bật cười, "Con thiệt tình, có lúc lanh lợi, có lúc ngu ngốc, quên đi, không hiểu thì quên đi, ta chủ yếu nói cho con biết, Tiểu Mạnh, đứa nhỏ này có thể làm bạn được."
Cố Tư ừm, xoay người đi theo Phương Tố vào khách sạn.
Đi được mấy bước, cô không tự chủ mà quay đầu liếc mắt nhìn đối diện.
Vừa rồi cô nhìn thấy hai người, tôi cảm thấy quen thuộc, nhưng lại sợ mình nhầm.
Hai người lên phòng riêng trên lầu hai, ở cửa sổ hướng ra đường.
Cố Tư đi vào, đứng ở bên cửa sổ nhìn một cái, có thể nhìn thấy hành động của mấy người trên đường dưới lầu.