*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tư ngủ một giấc buổi trưa mới tỉnh dậy, cô nằm trên giường một lúc.
Cô vẫn nhớ mình đã trở lại như thế nào.
Đang nhìn lên trần nhà một lúc, tôi nghe thấy một giọng nói vọng ra từ phía bên kia sân.
Các cửa sổ mở, và chuyển động trong sân khá rõ ràng. Là giọng của Trì Uyên.
Anh ta vẫn có thể liếm mặt mình và nói: "Anh không chăm sóc cho em thì có thể chăm sóc cho ai được đây, nói gì thì nói, anh cũng đã hứa với ông nội rồi mà."
Cố Tư nhắm mắt lại, lại thế nữa rồi. Thật là không biết xấu hổ gì cả.
Cố Tư không phản bác, Trì Uyên mở hộp si-rô ra pha cho Cố Tư.
Cố Tư xem qua rồi nhận lấy.
Cơ thể cô ấy gần đây quả thực có chút yếu ớt, cô ấy cũng biết điều đó.
Mặc dù trông cô luôn vui vẻ hoạt bát nhưng thật ra thể chất rất yếu.
Cố Tư uống hết chất lỏng trong miệng, Trì Uyên lập tức nói lại, "Em đói không? Anh cũng có gọi một món canh bồi bổ sức khỏe, trong nồi luôn nóng hổi, chỉ cần đợi em dậy là có thể ăn ngay, anh sẽ lấy cho em một ít nếm thử nhé?"
Cố Tư nhìn Trì Uyên, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Người đàn ông này, dù có lạnh lùng đến mấy cũng có lúc ấm áp.
Nó chỉ phụ thuộc vào việc anh ta có muốn hay không.
Có đánh chết thì Cố Tư cũng không tưởng tượng được Trì Uyên của trước đây, ngay hôm nay, lại có thái độ và hành động trái ngược 180 độ thế này. Quả là không thể nào ngờ được.
Cô ấy thở dài cảm thán và quyết định sẽ chỉ nói điều gì đó hay ho.
Trì Uyên rõ ràng rất vui với sự chấp nhận của cô, vội vàng đi vào bếp.
Cố Tư nhìn Trì Uyên, mơ hồ có cảm giác như đã nhìn thấy chính mình.
Cô đã từng rất khiêm nhường, à không, phải nói là nhẫn nhục, hèn mọn trong cuộc hôn nhân của mình.
Còn khiêm nhường hơn Trì Uyên bây giờ.
Vậy mà từ khi nào hai người đã đổi vai cho nhau thế này?
Cố Tư đến nhà hàng, Trì Uyên bưng canh đến, nhiệt độ vừa phải.
Cố Tư không đói lắm, nhưng khi ngửi thấy mùi thì không thấy rõ cảm giác buồn nôn, nên nghĩ vẫn ăn được.
Trì Uyên ngồi xuống trước mặt Cố Tư, hỏi xem có nóng không, có mặn không, có vị như nhiều thứ không.
Cố Tư lúc đầu không đáp, sau đó có chút nóng nảy, "Nếu em đã không sao rồi thì anh đi xem hồ sơ đi, ở đây cản trở tầm mắt em nữa."
Trì Uyên gật đầu ngay lập tức đứng dậy, "Vậy nếu cần thì cứ gọi cho anh." Nói xong anh ta đi ra ngoài.
Cố Tư vừa cầm bát vừa khịt mũi,cảnh này phải để Phương Tố, à không…, phải là Tùy Mị thực sự nhìn thấy phẩm hạnh này của Trì Uyên, cứ quấng lấy cô lúc này.
Cô thật sự không biết cảm giác của Tùy Mị sẽ thế nào khi nhìn thấy Trì Uyên như thế này.
Mấy ngày trước, cô ta đến cửa hàng của mình để khoe khoang, thấy như vậy có phải sẽ bị tát vào mặt không chứ.
Cố Tư ăn xong liền trở về phòng.
Cô cảm thấy tốt hơn một chút, và rồi lại muốn tiếp tục ngủ.
Trì Uyên đang khá bận,đưa cô lên phòng, chờ cô nằm yên trên giường rồi lại đi xuống lầu.
Cố Tư liếc mắt nằm một hồi, lại lấy điện thoại ra.
Cô ấy đăng nhập vào tài khoản chính thức của bệnh viện, kiểm tra nó và kết quả của cô ấy hiện ra.
Đây là kết quả, Cố Tư không thể hiểu được ngay lập tức, nhưng đằng sau kết quả kiểm tra có một số liệu chuyên khoa.
Mặc dù cô ấy không hiểu lắm, nhưng Baidu(*) toàn năng có thể giúp phân tích nó.
(*) Baidu:trang tra cứu thông tin của Trung Quốc, tương tự với Google
Cố Tư tự mình nhập kết quả, kiểm tra xong mới ra kết qủa.
Vì là số liệu nên kết quả cho ra rất giống nhau và nhất quán chứ không phải là các câu trả lời khác nhau như sáng nay.
Cố Tư cảm thấy đầu óc mình ong ong, quay cuồng, đến một lúc sau mới trở lại bình thường.
Thực ra trong lúc chờ đợi kết quả, cô đã lờ mờ đoán được kết quả rồi.
Cố Tư đặt điện thoại xuống, đặt tay lên bụng, trong lòng cảm thấy có chút cảm xúc phức tạp.
Bạn vui, buồn, rối, tiếc?
Dường như mọi cảm xúc đều có tất cả.
Cố Tư nhắm mắt lại, hốc mắt có chút ấm ấm.
Tại sao nó xảy ra vào lúc này, tại sao phải là thời điểm này kia chứ.
Ngay khi Tử Thư ra khỏi nhà Cố Tư liền nhìn thấy xe của Chương Tự Chi đang tiến đến.
Vì vậy, anh đứng ở cửa và dừng lại.
Anh ấy xem Cố Tư như bảo bối, nên tự nhiên sẽ quan tâm rất nhiều.”
Mạnh Sướng nhíu mày, "Nhưng không phải hai người bọn họ đã ly hôn sao?"
Tử Thư cười thầm, "Ly hôn thì làm được gì, trên đời này không phải vẫn tái hôn sao? Khi tình cảm đã có thì tái hôn là được rồi."